Anh bây giờ ra
sao
Trên ánh mắt
có còn chút bướng bỉnh ngày nào
Trên tia nhìn
có còn chút muộn phiền chất chứa
Ánh mắt đã
theo ta từng bửa
Tan học về trời
mưa nhẹ mênh man
Đường thì xa
nhưng ánh mắt người gần
Hồn chợt mát
những trưa hè nắng đổ
Ta một thuở yêu
người trong vụng dại.
Một trái tim
thật ngốc nghếch dại khờ
Ta yêu người tất
cả chỉ là thơ
Đầy thánh
thiện trong ngần như sương sớm.
Đừng chạm tới
đừng đụng vào sẽ vỡ.
Nên một thời
ta mãi sống trong mơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét