Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

BLL CHS TRƯỜNG TRUNG HỌC BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG
Vô cùng Kính tiếc báo tin :

Hòa Thượng THÍCH VIÊN MINH
Trú trì Chùa Nam Hải, Phường Hòa Hiệp Bắc, Quận Liên Chiểu, Thành phố Đà Nẵng
Cựu Giáo Sư Trường Trung học Bồ Đề Đà Nẵng

đã viên tịch vào chiều ngày 5.9 Giáp Ngọ (28.10.2014).
Thượng thọ : 93 tuổi
Lễ Nhập Kim Quan cố Hòa thượng vào lúc 14g ngày 6.9 Giáp Ngọ (29.10.2014)
Lễ Yết Tổ : 12g00 ngày 10.9 Giáp Ngọ (2.11.2014) tại Chùa Phổ Đà
Lễ Truy Điệu và Lễ Trà Tỳ (An Phước Viên): 07g00 ngày 11.9 Giáp Ngọ (3.11.2014).


NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT
Chúng con toàn thể CHS Trường Trung học Bồ Đề Đà Nẵng và

Thân hữu Nhất tâm cầu nguyện Giác linh cố Hòa thượng "CAO ĐĂNG PHẬT QUỐC".


  
  


Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

HÃY ƯỚC MƠ

Trong cuộc đời, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ để luôn hy vọng, sống lạc quan.Ước mơ chính là nguồn động lực thật sự của cuộc sống, là hạt mầm của mọi thành công khi được “vun trồng” bằng ý chí, lòng quyết tâm và sự nổ lực bền bỉ. Con người sống thì phải biết ước mơ và tin tưởng, dẫu không phải ước mơ nào rồi cũng sẽ trở thành hiện thực.. Bây giờ đã gần ở tuổi “ thất thập cổ lai hy” nhưng tôi vẫn còn mang một ước mơ , một ước mơ cũng không lớn lao gì nhưng có lẽ đối với tôi cũng là to lớn lắm cho những ngày còn lại.

 Một giọt nước không thể làm nên một đại dương, một hạt cát không thể làm nên một sa mạc nhưng một ước mơ nhỏ bé, dù là nhỏ bé cũng có thể làm thay đổi cả một cuộc đời. Ước mơ là những gì có thể xảy ra trong tương lai, là điểm đến , là bến đỗ cuối cùng mà mỗi người đặt ra cho mình. Sống và ước mơ có thể xem là những điều cơ bản nhất của mỗi người khi tồn tại. Nhưng để thực hiện được ước mơ ấy không phải là điều dễ dàng. .

Khi còn nhỏ, ước mơ bị bóp méo thành chuẩn mực của người lớn, để rồi luôn phải thừa nhận những mong muốn chẳng phải của mình.

Khi lớn thêm chút nữa, ước mơ dần được tạm gác lại để tập trung vào những mối bận tâm khác, chúng ta sẽ quên, chúng ta buộc phải quên, vô số trải nghiệm mới mẻ dễ cuốn chúng ta vào thử thách về độ sâu của những thứ chúng ta chưa từng thử.

Trưởng thành rồi, ước mơ dần được thay thế bằng những điều thực tế hơn, thậm chí, gió mưa và giông bão sẽ tìm đến, và nhấn chìm tất cả. Phần hiện thực khốc liệt trồi ra khỏi viễn tưởng và hoài bão to lớn về cuộc sống. Để buộc chúng ta phải từ bỏ, hoặc nhắm mắt đưa chân bán rẻ đi ước mơ khi xưa của chính mình.

Trong cuộc sống sẽ có bao điều làm ta thất vọng, nhưng một nhà văn đã nói “hãy thắp một ngọn nến nhỏ, đừng nguyền rủa bóng đêm”. Câu nói trên chính là muốn nhắc nhở mọi người chúng ta hãy biết cách tạo ra hy vọng dù là trong những hoàn cảnh khó khăn nào để có thể vượt qua nó. Hay nói cách khác là khuyên mỗi người hãy biết ước mơ để nhịp đập của trái tim có thể vang lên những hồi chuông hy vọng. Tôi đã, đang, và sẽ ước mơ vì tôi thật sự đang sống chứ không phải đơn thuần là đang tồn tại trong chiếc vòng tròn không hoàn hảo mang tên “cuộc đời”. Ai ai trong chúng ta cũng đều có những ước mơ, có thể cho riêng mình, cũng có thể cho những người thân, gia đình, bạn bè của mình.

Chúng ta sẽ không hiểu được niềm vui đạt được ước mơ khi chưa có những năm tháng bất hạnh khổ đau. Cuộc sống muôn hình vạn trạng luôn chứa đựng bao thử thách và éo le. Có những người có thể cố gắng thực hiện ước mơ nhưng họ đã từ bỏ nhưng cũng có những người khao khát được thực hiện ước mơ, khao khát được cống hiến nhưng mãi không thể

Trong những giây phút tự mình suy ngẫm, tôi đã nhận ra rằng: ước mơ không tự chọn cho mình một chủ nhân, mà chính con người mới có quyền nắm giữ lấy ước mơ của bản thân mình. Tôi đã từng ước mơ, từng hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp cho mình và cho người thân. Và dù rằng ước mơ thuở còn mới lớn dần thay đổi theo năm tháng chưa trở thành hiện thực nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ nó, và tôi có quyền tự hào về ước mơ đó. Giờ đây, khi ngày càng về chiều, tôi càng cảm nhận được tầm quan trọng của ước mơ đối với bản thân. Có thể đối với nhiều người, ước mơ chỉ là những điều thoả mãn nhu cầu của bản thân một cách tạm thời, nhưng riêng với tôi ước mơ đem đến cho tôi nghị lực, lòng dũng cảm, sự tự tin để đương đầu với cuộc sống. Ước mơ đem đến cho tôi niềm tin vào cuộc đời và chính bản thân mình.

Sau những năm tháng thăng trầm, chiêm nghiệm những gì được mất, giờ đây tôi vẫn còn nóng bỏng những ước mơ, ước mơ thắng được những buồn vui, sợ hãi và thắng được chính bản thân mình để có một niềm hạnh phúc ở cuối đời. Dù rằng có thể tôi đã chưa thực sự vượt qua được chính bản thân mình nhưng tôi cũng không phải là một hạt bụi chỉ biết cuốn mình theo cơn gió và cứ thế bay đi. Tôi phải là tùng bá mộc vững vàng trước phong ba bão táp của đời.  Để cho ước mơ của mình thành hiện thực tôi luôn giữ cho mình trái tim biết hy vọng, phải đương đầu với thất vọng và nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mình. Tôi đã cố gắng cười, chôn chặt nỗi đau và gượng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Tôi đã biết chấp nhận những nỗi nhọc nhằn và những sự thật đau lòng. Tôi đã không quay đầu với quá khứ của chính mình, không đầu hàng cuộc sống . Và tôi đã thật sự là tôi trong một buổi chiều vàng nắng của mùa thu này khi hét lên thật to để trút bỏ mọi muộn phiền.

 Vậy hãy mơ những gì mà mình muốn có, làm những gì mà mình muốn đạt được để có được hạnh phúc trong cuộc đời.

Thu Houston 2014

LAI NGO

 

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

THƯƠNG

 
Thương em…móm mém rau dưa
Cái môi đo đỏ cho ngơ ngẩn nhìn
Thương em cơn giận… làm thinh
Thương bao nhiêu bấy nhiêu tình tội nhau !
Thương em dứt áo qua cầu
Áo bay mặc áo lòng đau mặc lòng !
Thương em bỏ có về không
Đời chia mấy nẻo bụi hồng lối nhau ?
Thương em mặt ủ mày chau
Nửa ghen nửa giận dỗ nhau bao lần !
Thương em mưa nắng một mình
Lòng nhau riêng để hết tình... người dưng
Thương anh…thương gã khật khùng…

 
                                                                                        HNNK

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Niềm vui còn mãi

Như thường lệ, từ một cú điện thoại của Ban Liên Lạc, nhóm đều có mặt. Khi thì đi thăm thầy, thăm bạn ốm, café hội ngộ với những bạn xa về, khi thì viếng tang tứ thân phụ mẫu. Hôm nay dặc biệt hơn: Đi từ thiên!
Mình hỏi nhỏ Viết Dũng: Bạn Như Hoa (mạnh thường quân từ thiện) về à? 
_Không, các anh lớp lớn tổ chức 50 năm Thành lập trường còn quỹ lớp + anh chị Việt kiều cũng là CHS về tổ chức đi. Tụi mình chỉ góp thêm 1 ít nữa thôi.
Đúng 7 giờ 30’ ngày 2/4/2014 sau khi họp đoàn nhẹ trước Big C, 4 ô tô và khoảng hơn 30 vị là các thế hệ Cựu học sinh Bồ Đề từ U60 trở lên hăng hái lên xe khởi hành. Không có biểu ngữ, băng rôn mà vẫn cứ hoành tráng.
Thời tiết thật thuận lợi (không nắng gắt, không mưa dầm) xe vút nhanh ra khỏi thành phố, phố xá đông đúc đã dần lùi xa dần để lại hai bên đường là ruộng đồng, vườn cây xanh tốt. Cả đoàn ai cũng thấy thật nhẹ nhàng và hân hoan. Trong xe râm ran tiếng cười, nói chuyện thời đi học, tố nhau chuyện ham chơi…. Chẳng mấy chốc xe đã đến điểm thứ nhật: Chùa Quan Châu- nơi sư cô Minh Tịnh và quý ni, phật tử nuôi dưỡng các em mà người đời gọi là Mồ côi.
Đoàn vào thăm, tặng quà, chứng kiến cảnh các em, thường là những “cục cưng, cục vàng” của mỗi gia đình lại bị bỏ rơi, nhìn những đôi mắt trẻ thơ vô tội, những hình hài bé bỏng không may đã được quý sư cô cưu mang thật là chu đáo, sạch sẽ. Có bé khôn lanh đòi bồng bế khi có khách vào thăm, nhưng rồi cũng không bù đắp được tình thương của ba mẹ.
Chia tay các em đoàn không khỏi ngậm ngùi, âu cũng là nghiệp duyên. Cầu mong sẽ có nhiều tấm lòng vàng đến với các em hơn nữa và mong các em luôn khỏe mạnh, lớn lên và
trở thành những người hữu ích cho xã hội.


Rời Quang Châu đoàn tiến về điểm thứ 2 theo hướng Tây với núi rừng, suối mát trong veo: Khu du lịch sinh thái Suối Hoa.
Ai cũng háo hức nhìn những thác nước tuyệt đẹp róc rách trải lụa trắng trên nền cây, đá xanh thẫm. Leo lên ba, bốn đoạn đường dốc núi, nghe tiếng chim râm ran hòa cũng tiếng suối vui tai: Khu điều dưỡng Tình Thương hiện ra. Với những dãy nhà núp mình bên núi là nơi lưu trú của những bệnh nhân ung thư- Khu khám chữa bệnh Tuệ Tĩnh Đường. Trên sân, nhiều vị thuốc Nam được phơi khô, nhân viên lặng lẽ cặm cụi làm công việc của mình, vọng lại tiếng niệm Phật trên cốc Thầy quyện giữa cảnh rừng núi, tĩnh và động dường như không có giới hạn. Đoàn lần lượt được đón vào hội trường để nghe thầy phụ trách truyền đạt về sinh hoạt nơi đây. Thầy cảm ơn sự thăm viếng của Đoàn và cho biết: Khu Điều dưỡng Tình thương của thầy và các bác sĩ Đông y, các nhân viên y tế được Sở Y Tế Đà Nẵng cho phép sử dụng thuốc Nam cộng với chế độ ăn Gạo Lức Muối Mè …để điều trị giảm bớt nổi đau thân bệnh. Thầy còn bảo trong 8 cái khổ của con người ,Phật đã dạy thì bệnh khổ đã làm con người tàn tạ đưa đến tử khổ. Con người sẽ đầy lo âu hoảng loạn khi không có người dìu dắt, sẻ chia (bệnh giai đoạn cuối). Vì vậy thầy không tuyên bố nơi này chữa khỏi ung thư mà chỉ phần nào làm nhẹ đi thân bệnh bằng chế độ ăn, bằng thuốc kết hợp với Thiền hành để chữa Tâm bệnh. Phải lắng lòng định tâm dựa vào hơi thở:
 

Thở vào tôi biết bệnh ung thư trong tôi
Thở ra tôi thấy bệnh ung thư nhẹ dần
Hoặc

Thở vào tôi biết thân tôi bệnh 
Thở ra tôi biết bệnh tôi đỡ nhiều…vv…
Chú ý hơi thở để trì tâm hoạn động vì:
“thiền y =>thì yên
thiền hành=>thành hiền”

Thầy mong muốn cho họ cái hết sợ (thí vô úy), thầy cho họ cái không sợ, an tâm để họ vượt qua nỗi khổ…. Thật tuyệt vời! Cầu mong thầy gặp dược nhiều thuận duyên thực hiện trọn hạnh nguyện. Thấy được ý nghĩa to lớn trên nên Đoàn cũng xin được cúng dường một ít Tịnh tài và nguyện cầu Chư Phật gia hộ cho Thầy và mọi người Thân tâm an lạc.
Đoàn CHS cũng tranh thủ tham quan cảnh đẹp, các phó nhòm lại phát huy hết khả năng của mình để ghi lại những khoảnh khắc người và vật cùng hoan hỉ. 
Tiếng ốc tù và của Trưởng đoàn lại vang lên, tất cả lên xe xuống Ngầm đôi để ăn trưa. Lại cảnh đẹp suối đá, rừng cây, suối nước làm mê hồn người.
Cảm ơn sự chu đáo của khu du lịch, nép bên những thác nước đẹp là lều, sàn gỗ tiện cho khách tham quan trú chân nghỉ nắng, tránh mưa. Các thức ăn mau chóng bày ra: nào xôi, bánh mì, cơm nắm và cả cơm gạo lức muối mè thầy cho nữa. Vừa ăn vừa ngắm cảnh suối thơ mộng mà hùng vĩ làm không ít thi sĩ bất đắc dĩ thốt nên thơ: 

"Suối Hoa cảnh mộng giữa đời
Ngầm Đôi tiên cảnh mình còn ở đây
Mai về chốn cũ không quên
Núi rừng suối nước hòa cùng tình thân"
.
Tiếc cảnh đẹp, nhỏ Hường ngoắc mình và Hoài Thu ghi thêm vài tấm hình cùng với suối. Quí Trân như chú khỉ nhỏ len lỏi các góc nhìn để ghi lại những cảnh đắc ý. Thương, Việt .Dũng…tranh thủ giỡn, chọc nhau cười không sợ mỏi miệng….
Đúng 15giờ, tiếng tù và lại vang lên, cả đoàn nhanh chóng dọn vệ sinh khu vực, tạm biệt núi rừng ra về.
Cảm ơn, cảm ơn tất cả đã cho mình một ngày thật ý nghĩa, đáng nhớ!

Nữ Nguyễn

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Ngày Vui 20 Tháng 10 (2014)


                 Một buổi sáng vui và cảm động. Vui vì vẫn như những ngày chủ nhật thường kỳ chúng tôi gặp nhau cà phê chuyện trò rôm rả, nhưng hôm nay chúng tôi được các anh ưu ái tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, có hoa, có bánh, có rượu. có nhạc . Không cảm động sao được khi tất cả chúng tôi trên dưới 60 ai cũng về hưu được các anh thời cắp sách học chung dưới mái trường BĐ tổ chức cho bữa tiệc mừng ngày phụ nữ 20/10 long trọng như thế này.
           Đến sớm nhất cặp đôi hoàn hảo vợ chồng anh Dũng –Mai chủ xị lo sắp xếp bàn ghế buổi tiệc . Chị Mai mua hoa hồng son môi tự cắm thật đẹp, hai lẵng hoa tươi rói sương mai, bánh kẹo, hạt dưa, 5 phần quà gói giấy thắt nơ để sẵn. Phụ giúp có anh Phong, anh Khoa, anh Hùng
đem âm ly, đàn ghita, micro . Mọi người kẻ đến sớm người đến muộn ngồi vào bàn và buổi tiệc bắt đầu bằng lời mở đầu chương trình của anh Dũng chúc tất cả chị em phụ nữ - một nửa dễ thương - yêu thương nhất thế giớ lời chúc sức khỏe, vui, trẻ đẹp. 
         Vẫn là cô MC Phan Việt (khóa 68-75) khóa nhỏ nhất không chuyên còn lóng ngóng vụng về được cái cô luôn tươi vui dẫn dắt chương trình hơn 2 giờ đông hồ chắng thấy chán tẻ nhạt . Không khoa trương biểu ngữ, không hô hào đọc ý nghĩa lịch sử gì hết . Xuyên suốt chương trình chỉ có nhạc, thơ, trò chơi , đố vui có thưởng...
         Lần lượt các ca sĩ cây nhà lá vườn lên góp vui Lựu Nguyễn- Hương Phạm- Kim Anh-Hà Thái- Hường Kim-Văn Thành- Ngọc Khánh- Văn Viết. Vui nhất có lẽ các trò chơi : Muỗi đốt- Vịt đẻ trứng- Nặn tượng- Thò thụt.
Đố vui, bốc thăm có thưởng các phần thưởng về tay anh chị : Văn Thành- Thiện Hùng, Chị Nguyên, Lựu, Hoa- Thúy Hương. Tiếng cười vỡ òa khi các chị khui quà, không ai có thể tưởng tượng sự nghịch ngợm của ban tổ chức. Tiếng cười ré khi Lựu mở phần quà lớn nhất : Một củ khoai lang, hai trái cà chua. Cứ thế các phần quà khác cũng làm cả buổi tiệc được trận cười vỡ bụng, Hoa Trần nhận một quả chuối hai quả chanh, không ai giống ai toàn những quả hình tượng : dưa leo cùng hai trái mận… để mọi người được trận cười nghiêng ngã. 
     
Tuổi học trò hồn nhiên, ngây thơ trong trắng cách đây bốn mươi năm sáng nay đã nở bừng trên từng khuôn mặt thân thương đầy vết chân chim các ông bà đã lên chức nội ngoại . Niềm vui luôn làm người ta trẻ lại và chẳng có thời nào yêu dấu đầy ắp kỷ niệm để ta tìm về bằng thời áo trắng . Các anh hôm nay ga lăng hết sức , dễ thương hết sức, các chị hôm nay ai cũng đẹp với váy áo hoa màu sặc sỡ . Mọi người quên tuổi tác, tạm vứt khỏi đầu óc cơm áo gạo tiền, con cháu…trách nhiệm bổn phận để ngồi cùng nhau ca hát, cười thả ga mà không sợ phiền lụy đến ai Mái hiên 63 Lê Hồng Phong của bạn Lành tạm cho Hoa Trần sinh sống với xe bánh mì và cà phê là nơi thân thương của các anh chị, các bạn gặp nhau hàng tuần, có thể hàng ngày nếu bạn buồn không biết đi đâu hãy ghé lại nơi đây. Nơi tình thân đong đầy những sáng nắng gắt mồ hôi nhỏ giọt hay những hôm mưa dầm núp dưới mái hiên bên cạnh các xe hơi ra vô để nghe lòng mình lắng lại chút hương xưa.
        Cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc chia tay. 
“ Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà, Mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng vòng tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam”
          Cám ơn các anh đã quan tâm đến chị em chúng tôi Cám ơn đã cho chúng tôi thêm hồng đôi má khi Tấn Thành đi đến từng người với chai rượu nhẹ để mời chúng tôi cạn chén .

    Cám ơn tất cả sự ân cần chu đáo của ban tổ chức nhất là cặp đôi hoàn hảo Dũng Mai, tay đàn Anh Khoa lảo luyện.... Chúng tôi sẽ giữ mãi hơi ấm trong bàn tay sáng nay khi cùng nắm tay nhau hát vang:
Dây Thân Ái lan rộng muôn nhà 
Tay sắp xa nhưng tim không xa 
Vui tươi ta biết trong lòng nhớ lòng
Ca hát vang không gian đơm hoa 
Dù cách xa ngàn dặm nhưng gần 
Gan thép ta chia tay đừng buồn .
“Vui tươi ta biết trong lòng nhớ lòng” các anh chị các bạn nhé !


Ghi nhanh 19/10/2014
PV

Ảnh : Xuân Quang, Văn Phong

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

THẮP MỘT QUE DIÊM.


Rời chốn xa đó,cân thử trước ngày về.48 kg.Nơi đây,chất chứa thêm một vài nỗi vui và chút sầu muộn nên lên thêm 2 kg.Tổng cộng,làm thêm bài toán đố lớp 3, đích thị đã 50 kg.
2 kg cho một năm 3 tháng,chẳng phải là một kỷ lục để ghi vào guiness cấp tổ dân phố. Bạn bè nhìn bằng nửa con mắt : con ni dễ nuôi hỉ! Dân nhậu,khi đã tê tê,hỏi trổng:Có con vật nào dễ nuôi nhất trên cõi đời này? Lại cười khà khà trả lời:Không là con vợ thì cũng là con heo? Thì mình là con gì nhỉ?
Nặng người một chút nên dáng đi lệt bệt và nay ngả,mai nghiêng.Nặng lòng thì xin không dám nói đến vì nửa đêm,chuông điện thoại reo mà cứ tưởng chuông gọi hồn người,mà không là của mình.Ngày ăn, đêm ngủ,mộng mị cứ làm thinh.Một cõi hư không ..
Ngả nghiêng cũng vì người mà đứng thẳng chịu đau vì những ngọn roi đời,cũng vì người. Roi quất đau thì cố mà chạy trốn. Đôi chối rồi cũng thế!Chạy,cũng cố đứng thẳng mà chạy.Có chết đâu mà phải sợ!
Người là gì nhỉ? Là một loại động vật thượng đẳng,có tư duy.Một chữ con còn dính,nên không trách ,có lúc cũng hành xử theo bản năng.Con và người! Giận nhau mà chi cho nặng lòng.Nặng lòng thì nặng bụng.Nặng bụng thì xồ xề,mặc quần tây không đẹp đã đành,nói chi đến đầm đìa hoa lá hẹ.
Đố ai biết lúa ,lúa mấy cây,biết sông ,sông mấy khúc;biết mây,mây mấy tầng?Thời buổi công nghệ tiên tiến,những cái đó ; được quan sát bằng la de,larue sẽ đo ra hết.Nhưng tình cảm con người , đo chẳng được.Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng…,chẳng hạn
Thì cũng một câu hỏi : Một ngày mùa Đông giá rét,chỉ còn một que diêm;bạn bước vào căn phòng lạnh lẽo đó,có một bếp củi,cây nến và bạn phải thắp gì trước tiên.Câu trả lời đơn giản là phải bật que diêm lên trước chứ không phải là cây nến hay bếp củi.Có những điều dơn giản như thế mà cứ mãi phân vân câu trả lời.
Nếu chỉ còn một que diêm,thì chạy đi tìm những chiếc lá khô. Đã qua một thời gian dài lạnh lẽo,những chiếc lá Bồ Đề lả đi vì những cơn gió đời,thổi mãi.Những bàn tay gom lá,chất thành một nhúm nhỏ rồi cháy dưới sức nóng khởi đâu của que diêm.
Thắp một que diêm,còn hơn ngồi nguyền rủa bóng tối.
Còn câu đố nào không? Hỡi bạn!
                                                        Hoa Trần

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

SINH NHẬT MÙA THU

Nhân ngày sinh nhật của các bạn Thu Bảy, Văn Phong, Trần thị Nguyên, Hoàng Lân, Ngọc Hường, Thiện Hùng, Mai Chi , Đình Cư, Hồ Hung Ho,  Minh Diệu.
Đây cũng là một sinh nhật đẹp nhất, ý nghĩa nhất của các bạn đồng môn Bồ Đề trong tháng mười. Tháng mười , tháng của mùa thu, một mùa đầy thơ mộng và có chất thơ nhiều nhất trong bốn mùa. Tôi xin gởi đến các bạn bài viết nầy gọi là món quà để chúc các bạn có một mùa sinh nhật vui vẻ nhất.
Lai Ngo.
 

Thêm một tuổi tóc thêm sợi bạc
Nhưng nét hồn chẳng khác đôi mươi
Yêu thơ yêu nhạc yêu người
Thong dong ngời rạng thắm tươi sắc hình
Mùa thu là mùa của hoài nhớ, mùa thu là môi trường thôi thúc những thi tứ vào độ chín, vì nó tròn đầy, nhưng vẫn nhiều ngơ ngác và hoài niệm, buồn không trĩu nặng, vui không dễ dãi.


Con người cũng vậy sinh vào mùa thu bao giờ cũng có dáng dấp của người nghệ sĩ, cũng lãng mạn nhưng đầy hoài bảo và nhiều nghị lực.
Trong năm, có lẽ mùa thu là đẹp nhất. Thu dịu dàng mà lại thanh tao, lịch lãm. ngời tươi sắc hình. Hơi thở của mùa thu cũng nhè nhẹ hơn, không hừng hực như mùa xuân tràn đầy, không riết róng như mùa hạ nóng bỏng và không xuýt xoa như mùa đông lạnh giá. Thu là thu với hương hoa nồng nàn nơi góc phố, với cúc vàng rực nắng. Thu đi vào lòng và bất tử trong âm nhạc của Văn Cao, Trịnh Công Sơn, Đoàn Chuẩn...., trong thơ của Xuân Diệu, Xuân Quỳnh và rất nhiều thi nhân khác nữa. Sống giữa mùa thu, người ta cảm thấy như thêm yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống.
Mùa thu nắng vàng bàng bạc nhưng hình như lại không màu sắc. Chiều thu, nắng trở mờ nhạt phía chân trời xa như dải voan trắng nhẹ nhàng hư ảo như dải khăn làm duyên của cô thiếu nữ hờ hững vắt ngang nền trời xanh biếc. Những cánh diều no gió mùa thu vi vút âm thanh dìu dặt vào giữa thinh không. Trước lúc đi ngủ,
mặt trời còn cố hắt lên nền trời những tia nắng óng ả hình dẻ quạt, tô điểm cho chiều thu êm ả thêm phần lộng lẫy và quyến rũ. Nhưng mùa thu đôi khi cũng đỏng đảnh cố níu kéo những đám mây tận phương trời rồi xối xã những giọt mưa xuống muôn loài như nhắc nhở rằng trong cái đẹp không có gì là toàn vẹn cả, vẫn có những gai góc trong cái phong nhã đó.
Thu đẹp nhường ấy, thanh tao nhường ấy, dịu dàng nhường ấy nhưng cũng thật sôi động và rộn ràng nhịp sống. Đất trời mùa thu như đang trả lại sức sống bất diệt cho vạn vật xung quanh. Những tà áo dài học trò cũng bởi mùa thu mà thướt tha, dịu dàng, quyến rũ hơn. Giữa làn nắng thanh khiết ấy, tà áo dài trở nên ngàn lần đẹp hơn, sống động hơn. Quả thực, còn gì thú vị bằng được thung thăng dạo bước giữa mùa thu cùng với một người bạn tâm giao. Biết bao nhiêu văn nghệ sĩ đã trải lòng mình với mùa thu mà vẫn chưa nói đủ những xúc cảm trong lòng với khoảng thời gian tuyệt đẹp trong suốt mùa thu này.
Theo tuần hoàn của đất trời, lá thu rồi cũng trở màu, những chiếc lá vàng sẽ rời cành. Hãy để làn gió đưa lá đến một nơi thật xa, lá lìa cành nhưng ngày mai dưới nắng xuân ấm áp, từ cành cây kia sẽ nhú lên những chồi non mới, bên mình vẫn có người đang thật sự yêu thương quan tâm đến mỗi bước đi của mình. Sống đẹp với chính mình, với cuộc đời, rồi mai kia, khi gặp chiếc lá thu rơi, bạn sẽ mỉm cười mà giữ chặt trong tay. Thu vẫn mãi là thu, là nguồn cảm hứng vô tận của chúng ta. 

Thu...12/10/2014

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

MỪNG SINH NHẬT THÁNG 10


Tháng 10, tháng cuối thu đầu đông, tháng của mưa nắng bất thường giống như cuộc đời chúng ta vui buồn khổ đau hay hạnh phúc lúc nào cũng đan xen nhau . Tháng 10 tháng của nhiều sự kiện , tuần trước chúng ta vừa tiễn biệt thầy Ngọc, bạn Thương về cõi vĩnh hằng và cũng trong tháng 10 này chúng ta tổ chức mừng sự chào đời của các anh chị : Đình Cừ, Văn Phong, Thiện Hùng, chị Nguyên , chị Mai Chi các bạn Hoàng Lân, Thu Bảy, Ngọc Hường . 
Sáng chủ nhật trời mưa, cơn mưa làm dịu đất trời những ngày qua nắng nóng, cơn mưa
như lời chào thân thương đến với tất cả những người không quản đường xa , không ngại mưa gió đến 63 Lê Hồng Phong dự buổi sinh nhật tập thể đông vui này.
Không dễ gì ở cái tuổi không còn trẻ, trên dưới 60 mà còn tụ tập quây quần bên nhau hát hò nhảy múa như thời còn cắp sách . Không phân biệt niên khóa lớn, nhỏ anh chị và các bạn nhiệt tình tham gia các trò chơi được MC hướng dẫn , tiếng cười dòn tan hòa cùng tiếng mưa rơi tạo thành một âm thanh hỗn độn nhưng tràn ngập niềm vui . Chỉ có một cây ghita anh Văn Khoa nhạc sỹ cũng là ca sỹ phục vụ các giọng ca ngọt ngào sâu lắng của Lựu, Kim Anh, chị Bê Hoa, chị Mùi, em Hà Thái, giọng nam có anh Khánh, anh Viết, anh Hiệp, anh Thuyên, anh Khoa… Ôi quá nhiều không nhớ hết. Các trò chơi trẻ con “ Nắm lấy cái tai, nắm lấy cái mình…Kìa sao bé không lắc…” rồi bắn tên , tên chi, tên chi… Người nào chậm bị phạt : Nắm hai lỗ tai nhảy lò cò quanh bàn , múa , hát…Cười tẹt
ga luôn .Có quá nhiều người bị phạt để cho những tràng cười không dứt..
Trên bàn tiệc giản đơn mấy món ẩm thực chay : Hạt hướng dương, ổi, lòn bon, bánh, cà phê ,nước lọc và rất nhiều hoa. Tất cả chúng tôi ngồi quanh nhau chuyện trò thân mật, hát, kể chuyện, chơi trò chơi, không âm ly, không micro , chỉ là âm thanh mộc, chúng tôi nghe tiếng lòng của nhau không cần trợ giúp khuếch âm . Nhiều người sẽ rất ngạc nhiên sao mấy ông bà nội ngoại này vô tư thế khi tóc trên đầu ai cũng muối tiêu mà cứ hồn nhiên như con trẻ ? Có gì đâu chúng tôi yêu cuộc sống, chúng tôi trân quý tình bạn, chúng tôi ngộ rất nhiều điều từ cuộc tiễn đưa từng người, từng người thân yêu về cát bụi . Vừa mới đây thôi đã nhắm mắt xuôi tay đã không còn đùa vui được nữa. Chúng tôi còn ngồi lại cùng nhau sao không cười với nhau? Sao không kết dây thân ái? 
Buổi tiệc nào rồi cũng tàn, 10h chúng tôi ra về khi đã cùng nhau hát vang “ Nối vòng tay lớn và Dây thân ái”
Một buổi sáng không bao giờ quên.


Viết nhân ngày mừng SN các anh chị và các bạn
Chủ Nhật 12/10/2014
HV





Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

NIỆM PHÚT CUỐI





...tháng 10-2014

           Trong những ngày gần đây anh thấy mình trở khác nhiều hơn, cơn đau cũng dày khít càng làm anh vật vả nó không còn để cho anh thời gian thở dốc phục hồi sau những cơn quặn thắc như những cơn đau trước, có lần anh thiế
p đi sau cơn chống chọi kiệt lực với cơn đau. Chung quanh hình như cũng có cái gì nhộn nhịp khác lạ và không bình thường. Anh mờ hồ cảm nhận điều nầy, ánh đèn trên trần nhà làm anh khó chịu, anh nhắm mắt, tâm tưởng dần bồng bềnh trôi dạt.           Những bạn bè thân hữu trong tuần nầy lại thăm viếng nhiều hơn, nhất là bạn bè đồng môn, một chút nuối tiếc những ngày rong chơi, những hôm làm thiện nguyện. Nhưng thôi cũng không sao, anh tự an ủi biết đủ là đủ. Anh cũng hiểu thế là quí lắm rồi trong cuộc sống nặng mưu sinh nầy không dễ gì có được những ân tình, những tấm lòng như vậy khi mình nằm xuống. Anh cố gắng nắm từng bàn tay tìm một chút hơi ấm tình người với sức lực còn lại, cũng cố gượng cười tếu táo với mọi người lần cuối. Những gương mặt nhòe nhoẹt, lung linh mờ nhạt dần hình như anh đã khóc, nhưng anh chắc một điều những hình bóng nầy sẽ mãi mãi ở trong tim mình.
           Anh lại ngắm những đứa con. Thời gian chúng cũng lớn lên theo qui luật thường tình. Riêng trong suy nghĩ của anh thì chúng bao giờ cũng như mới được sinh ra, mặc dù có đứa đã có gia đình con cái. Anh nhẩm lại, từ khi anh bước vào đời thì chưa có chúng. Thế mà như có

phép mầu chúng được sinh ra, mỗi đứa có một vóc dáng, hình hài và sắc thái riêng nhưng cũng có đứa giống y như anh về tính cách. Anh thấy mình thật hạnh phúc.
Vợ anh, người phụ nữ dịu dàng cũng dằn dọc gian khổ theo anh suốt cuộc đời. Những tháng ngày anh ngã bệnh lại càng xanh xao hao gầy bám theo anh để chăm sóc. Cũng là một nghĩa tình bây giờ anh mới thấy thấm thía tình nghĩa vợ chồng. Vợ anh, đã dự phần tạo cho anh những những đứa con hiếu thảo, cùng anh vất vả, cực nhọc biết bao nuôi dưỡng chúng nên người. Anh cũng chạnh lòng khi sự khó nhọc và cô đơn trống vắng cho người ở lại. Anh chặc lưởi, nhưng biết làm sao! 
Anh hít một hơi dài tràn đầy sinh khí, anh cảm thấy sung sướng vô tận khi chúng đã trưởng thành. Chúng mang theo tinh thần, ý chí và mang theo luôn cả tâm hồn của anh. Anh hài lòng, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành còn lại là nhiệm vụ và số phận của riêng mỗi đứa.
              Anh mặc kệ cái thói đỏng đảnh của đám tế bào hư hỏng. Quậy phá đời anh hơn cả năm nay bây giờ nó lại gấp rút hơn để loại anh ra khỏi cuộc đời nầy nhưng đám tế bào nầy chưa bao giờ làm mòn đi, dù một tí xíu nào, tinh thần, trí tuệ và lòng yêu mến con người và cuộc sống của anh.
                Sáng nay, xuyên qua cửa sổ anh thấy bầu trời trong hơn, những con chim ríu rít trước hiên nhà hình như nó cũng muốn đến hót cho anh nghe lần cuối. Anh lại hít một hơi thở sâu và dài. Dứt bỏ mọi tạp niệm. Anh lịm dần. Mây sà xuống vây kín quanh anh. Anh thanh thản, nhẹ nhàng bước hẳn vào, lãng đãng trôi theo mây, không ngoảnh lại. Ở nhiều nơi khác nhau, mỗi người thấy anh khác nhau theo cách và hướng nhìn của họ. Tuy nhiên ai cũng kể lại y chang nhau là họ thấy anh mỉm cười, nụ cười tao nhã.
 


LAI NGO

 

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

VĨNH BIỆT BẠN

( Như một lời ai điếu với bạn Thương)
Lai Ngo....03-10-2014.

            Được tin bạn ra đi lòng tôi như chùng lại, một hụt hẫng mất mát bất chợt ập đến măc đầu đã xác định rằng ngày đó sẽ không xa. Lần thăm bạn sau cùng, trước khi đi xa tôi thấy đôi mắt bạn chợt buồn, nghe rung nhẹ trong bàn tay tôi lại bóp chặt như muốn truyền niềm tin bạn sẽ khỏe nay mai để còn tham gia họp mặt cùng bạn bè. Một giọt nước mắt lăn dài bạn cố nói với giọng nhẹ phều được mất – mong sớm gặp lại anh . Một chút nghẹn ngào dâng trào, đôi mắt cay xè tôi đành ngoảnh mặt cố dấu cảm xúc của mình - bạn nằm đó – một thoáng rời xa…
             Bạn mất đi ở tuổi lục tuần, cái tuổi đã trườn qua con dốc cuộc đời , cái tuổi bắt đầu vật vả để sinh tồn. Vợ con, gia đình đã cố gắng hết lòng níu kéo giành giật từng ngày mong chờ đợi một phép

màu nào đó giúp bạn vượt qua bước ngoặc đời mình. Nhưng rồi phép màu không đến, cuối cùng bạn cũng buông tay, thả trôi quá sớm đời mình về miền xa lắc…, để lại người vợ hiền , một mái ấm gia đình vừa gầy dựng, những đứa con chưa hẳn đã trưởng thành... Rồi đây trên bước đường còn lại người bạn đời của mình cũng cô độc lặng lẽ để thực hiện những ước mơ dang dở ngày nào - đau lòng lắm phải không bạn !
               Bây giờ bạn nằm đó cô đơn trong quan tài lạnh lẻo, chung quanh là gia đình, người thân. Bạn bè đồng môn đến viếng, vô cùng thương tiếc tiển biệt một người bạn nhiệt tình năng nổ hết lòng với bạn bè. Chút nuối tiếc những cuộc vui chưa trọn vẹn, ly cà phê giọt đắng ngày nào dang dở từ đây. Một nén hương nguyện cầu linh hồn bạn mau siêu thoát về miền cực lạc. Lại ảo tưởng rằng bạn ra đi như sẽ trở về cùng bạn hữu rong chơi.
              Ở nơi này với cách biệt ngàn xa tôi chỉ biết ngậm ngùi đưa tiễn bạn trong tâm tưởng với niềm hối tiếc vô hạn không được gặp bạn lần cuối như đã hứa ngày nào. Chỉ còn thời gian ngắn nữa thôi mọi người sẽ đưa bạn về nơi an nghĩ cuối cùng, cát bụi sẽ trở về với cát bụi nhưng bạn sẽ mãi mãi hiện hữu trong lòng những người thân yêu nhất.
             Vĩnh biệt bạn hiền, một con chim đã gãy cánh trong đàn chim già chập choạng bay đi trong niềm đau mất bạn.

.

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

Ngủ yên Thương ơi!

03.10.2014
              Chuông điện thoại trên phòng ngủ reo vang khi tôi ở dưới bếp, vội vàng bỏ rổ rau rửa dở chạy lên .Giọng của Lựu đầu dây : Mi biết tin chưa ? Thương mất rồi . Thương mất rồi . Ba chữ thật ngắn mà chứa biết bao nỗi buồn ly biệt .
              Hôm chủ nhật tôi cùng nhóm bạn đến thăm Thương trao món quà của NT ( bạn của Công Nguyễn) từ bên kia bờ đại dương gửi về .Thương còn tươi cười cám ơn, rồi bỏ tiền vào túi
áo, chúng tôi còn đùa vui :Thương để dành khi mô khỏi bệnh dẫn tụi ni khao nhé . Hết thật rồi Thương ơi! Chẳng còn ai nhìn thấy dáng Thương tất bật với cái máy ảnh trước ngực bảo người ni người kia sắp hàng làm dáng cho Thương chụp hình nữa, cũng chẳng còn ai để mọi người trêu : Thương ơi, mình rảnh nè . Chừ thì Thương RẢNH thật rồi, vô cùng rảnh rỗi để thong dong về nơi mà cuối cùng một đời người ai cũng phải về : Nằm thật ngoan dưới lòng đất lạnh.
            Một đời người là bao lâu ? cõi ta bà chìm nổi bao buồn vui, khổ đau hạnh phúc, những cuộc tình vụng trộm, những lỗi lầm lớn nhỏ, biết bao kỷ niệm thời học trò quậy phá và những tháng năm về chiều quây quần bên gia đình cũng những tình thân bạn bè thời cắp sách đã động viên an ủi Thương những ngày nằm một chỗ .Thương ơi thôi hết thật rồi Trả hết cho mây trôi ,cho gió thổi .Thả hết về trời Thương nhé.
                 Tiễn đưa bạn bằng chút tình thân này thôi , nước mắt và cả nụ cười lần cuối .

Ngủ yên bên lá cỏ chiều
Quên cây bóng xế quên triều biển ru

Duỗi thân thể muối sương mù
Dung nhan sầu khổ bây giờ bỏ đi

Niềm chung với nỗi riêng gì
Linh hồn xiêm mỏng không vì mây bay
( BG )