Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

MÙA XUÂN ĐẾN GẦN


Những ngày cuối năm, tiết trời hanh hao, thi thoảng những cơn gió chợt đến làm cho những chiếc lá còn lại trên cây ngoài đường phố chao nghiêng rơi xuống bên cửa sổ. Những xao động nhẹ nhàng đó như khẽ chạm vào tâm hồn tôi, làm sống dậy những kỷ niệm thời cắp sách. Tôi nhớ về con đường Quang Trung rợp những hàng cây kiền kiền, thấp thoáng những tà áo dài sau giờ tan học . Mùi hương nhẹ nhàng phảng phất của hàng phượng vĩ trên đường Lê Lợi nơi tôi đón đợi em sau giờ tan học. Cài mùi của những tháng năm học trò ấy đã theo dọc tuổi thơ chúng tôi để bây giờ dù những hàng cây không còn nữa, chúng tôi vẫn thường nhắc lại và nó đã trở thành mùi hương của thời mới lớn. 

Bây giờ đất trời đang mặc chiếc áo mới cho trần gian. Con người cũng thay chiếc áo mới cho mình. Chiếc áo khoác trên đôi vai sau một năm nhiều lo toan, thay đổi. Chiếc áo cũng phủ lên tâm hồn ít nhiều khói bụi thế nhân.

Cuộc sống cứ quay vòng theo những quy luật của nó. Và một sáng nào, như sáng hôm nay ta bỗng thấy sớm hơn thường lệ, như cảm nhận được điều gì, ta mở khung cửa sổ và ngạc nhiên như lần đầu tiên thấy nó. Mùa xuân đến gần.
Nàng xuân đang đến với tấm áo hoa sặc sỡ ngan ngát hương thơm. Như bao chiếc lá mai xanh phải rứt lìa cành để có những cánh hoa vàng rực rỡ, con người cũng phải trút bỏ những nỗi buồn, những lo toan để hướng về năm mới với niềm an vui và hi vọng.

Con người luôn chạy đua với thời gian. Thời gian cũng không đợi con người. Một đời người cũng thấp thoáng mây trôi. Trái đất già nhưng mùa xuân mỗi năm vẫn trẻ, trong khi con người lớn lên sẽ mất dần mùa xuân. Thuở nào mùa xuân cho ta thêm tuổi trưởng thành, bây giờ mùa xuân đang đốt dần tuổi ta. Có lúc tự hỏi, đời ta còn lại gì phía sau mùa xuân. 

Bây giờ đã qua sáu mươi năm với tuổi thơ, tuổi học trò, rồi một thời lãng tử; bao nhiêu người ta đã gặp, đã quen, đã thương yêu; bao nhiêu vùng đất ta đi qua đã cảm, đã nhớ, đã để lại kỉ niệm trong lòng; bao nhiêu việc ta đã làm, đã thành hoặc bại, còn sót lại trên đời hay đã tan biến đi...

Có người ví cuộc đời như một giấc mơ, và ai cũng thích cuộc đời mình là một giấc mơ đẹp. Như vậy ta phải giữ mùa xuân vĩnh cửu trong tâm hồn. Tất cả rồi sẽ chôn vùi trong cát bụi, chỉ còn cái đẹp như một cành hoa bất tử sống mãi giữa trần gian. Có lẽ tuổi thơ, tuổi học trò và tình yêu của em với tôi là mùa xuân vĩnh cửu.

LAI NGO - 2015

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

.THẦY TÔI.!.

- Trầm hương thơm ngát gửi đến Thầy.
- Chân dung sâu nặng mãi hôm nay.
- Sinh thành dưỡng dục ơn Cha Mẹ.
- Giáo dạy Thầy xưa nghĩa trọng đầy.
- Nặng nghĩa Thầy gương soi Trí tuệ.
- Ngàn năm Trò học sáng trời Đông.
- Thầy trò đầu bạc cùng năm tháng.
- Ghi dấu tình thâm vẹn nghĩa Thầy./

* Ha Tran Van ( 64/70)



Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

.NẮNG.
















Có người đàn bà nhặt hạt nắng thưa bên bờ giậu.
Len lén cúi mặt,bỏ vào chậu thời gian.
Tháng mười,hoa mai chợt nở sớm sắc vàng.
Và mùa Đông đăng đẳng dài thêm tháng nhuận.

Mùa nhan sắc nhạt nhòa,vòng đi luẩn quẩn,
Theo ngọn gió bên thềm cùng hạt nắng buồn thiu
Ngoài bờ xa,cơn bão bắt đầu thổi liêu xiêu.
Tia nắng cuối của chiều đang tắt lịm.

Cái lạnh ẩm ương như đang dần tiệm tiến.
Xua nắng đi,cho những nếp gấp hiện về.
Tôi ngồi nhìn hạt nắng,chợt tỉnh cơn mê.
Ờ! Sao trong đó có nhiều bề phiền muộn?

Hoa Trần.

TÂM SỰ CỦA TÔI



Những ngày này thật bận rộn, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày họp lớp thường niên nhưng lần nầy lại đúng vào dịp 50 năm ngày thành lập trường nên Ban liên lạc quyết định tổ chức một buổi lễ mang tầm vóc lớn hơn như một kỳ đại hội để kỷ niệm sự kiện trọng đại nầy. Mọi người trong ban tổ chức thật bận rộn mỗi người một việc chạy bở cả hơi tai để dàn dựng sắp xếp chương trình cho thật hoàn chỉnh. Riêng tôi cũng vật vả với những tấm hình, những đoạn phim cũ đã được thực hiện trong các sự kiện của lớp để cắt xén, lồng ghép, lồng nhạc chuẩn bị cho clip chiếu trong ngày trọng đại sắp đến nầy.

Thôi thì dành một chút thời gian để nói lên những suy nghĩ của mình nhằm chia sẻ cùng bạn bè, những người mà tôi đã trân trọng, nâng niu trong từng động tác để có đươc bức ảnh đẹp, tự nhiên và đời thường nhất. Những bức ảnh đầy cảm xúc trong những lần cùng nhau đi làm thiện nguyện, trong những buổi dã ngoại thắm tình bạn hữu thân thương, những lần đón tiếp bạn bè phương xa với những khuôn mặt đầy xúc động làm chùng xuống đụng đáy những kỷ niệm của một thời còn cắp sách. Tôi cũng bắt gặp ở bạn tôi những nét hồn nhiên tươi trẻ của những người ở tuổi chớm già mà trong đời thường khó tìm được.

Phải nói rằng cuộc sống của tôi tốt hơn, đúng theo nghĩa đen về mặt tinh thần. Qua những bức ảnh mà tôi chụp, tôi đã có thêm nhiều bạn bè trong và ngoài lớp. Tôi cũng có được những tình cảm chân thành, được mọi người quan tâm và yêu mến hơn mặc dù ở đâu đó cũng có "những người bạn bằng mặt nhưng không bằng lòng", nhưng thôi việc đó nhỏ, bỏ qua đi có nhiều lý do để họ như vậy. Tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, làm những gì mình thích, làm những gì cho bạn bè thân thương và làm những gì mình nghĩ chẳng phải cuộc sống tốt hơn sao, phải không bạn?
Tôi đã học được một điều khi cầm máy ảnh: "Đừng ích kỷ với những người bạn của mình, những người xung quanh mình, vì khi ích kỷ như vậy mình đã vô tình nhỏ nhen, đố kỵ trong từng hành động và suy nghĩ mình làm." Chính những điều đó càng làm mình đánh mất nhiều thứ hơn là mình nhận và có được.

Sau cơn bạo bịnh, được trở về với gia đình, người thân, nhất là bạn bè; tôi đã chiêm nghiệm được nhiều điều về cuộc sống. Trong cuộc sống bon chen, xô bồ nầy chỗ đứng cuối cùng của mình không phải là những xa hoa phù phiếm ngoài kia mà là chính trong lòng những người thân thương nhất của tôi. Tôi lại quay về làm mọi việc để kết nối bạn cũ trường xưa Bồ Đề chúng ta . Tôi rất tâm đắc đoạn kết của bạn Lai Ngo trong bài Mái trường Bồ Đề của anh " Bồ Đề ngày ấy và bây giờ vẫn còn nặng những nổi niềm, ta đang cố níu kéo khoảng cách giữa thời gian 50 năm ấy lại thật gần , tôi và bạn đang cùng làm điều thiêng liêng đó".
Đúng! đây cũng là tâm nguyện của tôi. Cố vượt qua cơn đau dai dẵng và day dứt mỗi ngày, lấy tâm nguyện nầy làm động lực, tôi sẽ làm hết mình cho bạn…và cả cho tôi.

6/2014
Photo CongLy

Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

.MẶT TRỜI KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỰC!


(Để nhớ Phạm Công Thiện)
1
Nghe tin anh đi,
Một ngày Đà Nẵng lạnh buốt.
Với mưa phùn không đủ sức bay.
Trời tháng ba, nụ cười Xuân còn đọng
Vậy mà tôi mắt vẫn ướt mi.
Nhớ anh, những ngày Sài Gòn sôi nổi.
Hòn ngọc Viễn Đông sức sống tràn trề.
Lũ chúng tôi, thanh niên mới, lớp trẻ,
Hành trang vào đời, dằn vặt thường xuyên.
“Ý thức mới trong văn nghệ và triết học”.
Mở hướng nhìn tuổi trẻ cô đơn.
Quán cà phê, phòng trà cay nồng thuốc lá
Hiện sinh, đời sống thừa và Phạm Công Thiện
Những chủ đề vang vọng tuổi hai mươi.
Sài Gòn mode một thời sôi nổi,
“Hố thẳm tư tưởng”,
Hãy bình tỉnh tiến bước
Hãy bình tỉnh tiến bước, dù là hố thẳm không cùng
Chấp nhận và lao xuống,
Không đắn đo, không chần chừ
Ôi! Phạm Công Thiện,
Phạm Công Thiện,
Lũ chúng tôi thế hệ học trò,
Một ngày nghe tin anh qua đời.
Lòng chợt ngộ “Mặt trời không bao giờ có thực”
2
Vứt điếu thuốc lá xuống dòng sông đêm
Tia lửa cuối cùng tắt ngúm’
Không một tiếng xèo.
Lạnh lùng, cô độc.
Như chàng,
Khoác lại áo pardesus.
chiếc bóng trên đường đổ dài,
Vẫn nhớ đường về kịp giờ giới nghiêm
Ôi! Đôi mắt nào bay trong lớp
Những giờ triết học của chàng.
Sân trường chật kín những chiếc xe bám bụi
Ôi!, nhớ đường Trương Minh Giảng ồn ào tiếng động cơ.
Và Thiện,
Làm sao chàng biết được nhịp tim đang đập,
Dưới mái ngói của dãy hành lang viện đại học Vạn Hạnh
Phạm Công Thiện,
Anh đã ra đi,
Thầy Nguyễn Lương Tuấn

Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Tranh Hoàng Nhã Như Không


'TÔI TÌM TÔI


Tôi nhìn tôi trên tấm ảnh xưa
Lớp bụi thời gian phủ kín mưa
Bàn tay tìm kiếm, gạt trên kiếng
Bắt gặp đôi mắt một nỗi buồn!

Thầy Nguyễn Lương Tuấn

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

.TẦM XUÂN 2



Em chẳng dám trèo lên cây bưởi *
Cây bưởi nhiều gai chích em đau điếng
Em cũng ngại ngần không bước xuống vườn cà
Sợ nắng tắt
Bởi ngày sắp hết
Ngày sắp hết mà đời dường cũng hết
Cái dấu chấm than lơ lửng phận người
Nỗi chờ đợi như dòng sông chảy xiết
Lòng ngại ngùng không dám hướng ra khơi
Dẫu vẫn biết khơi trùng trùng sóng dữ
Đời biết đâu tìm một cõi yên bình ?
Đành chỉ biết đã một lần hoa nở
Có một ngày em lãng đãng bên anh
Mai này dẫu em trèo lên cây bưởi
Thoáng hương xưa...hoa rụng mất... không còn
Sẽ có lúc em âm thầm tự hỏi
Tình bao giờ thao thức nụ môi hôn ?

hoàng nhã như không
12/14


Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Men xuân.


ai trãi màu mây trên tóc em
điểm hoa lên dáng vóc môi mềm 
cho xuân ngây ngất hồn thơ dậy 
và để cho tình xao xuyến thêm.


HOÀNG trọng TOẢN