Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

.MẶT TRỜI KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỰC!


(Để nhớ Phạm Công Thiện)
1
Nghe tin anh đi,
Một ngày Đà Nẵng lạnh buốt.
Với mưa phùn không đủ sức bay.
Trời tháng ba, nụ cười Xuân còn đọng
Vậy mà tôi mắt vẫn ướt mi.
Nhớ anh, những ngày Sài Gòn sôi nổi.
Hòn ngọc Viễn Đông sức sống tràn trề.
Lũ chúng tôi, thanh niên mới, lớp trẻ,
Hành trang vào đời, dằn vặt thường xuyên.
“Ý thức mới trong văn nghệ và triết học”.
Mở hướng nhìn tuổi trẻ cô đơn.
Quán cà phê, phòng trà cay nồng thuốc lá
Hiện sinh, đời sống thừa và Phạm Công Thiện
Những chủ đề vang vọng tuổi hai mươi.
Sài Gòn mode một thời sôi nổi,
“Hố thẳm tư tưởng”,
Hãy bình tỉnh tiến bước
Hãy bình tỉnh tiến bước, dù là hố thẳm không cùng
Chấp nhận và lao xuống,
Không đắn đo, không chần chừ
Ôi! Phạm Công Thiện,
Phạm Công Thiện,
Lũ chúng tôi thế hệ học trò,
Một ngày nghe tin anh qua đời.
Lòng chợt ngộ “Mặt trời không bao giờ có thực”
2
Vứt điếu thuốc lá xuống dòng sông đêm
Tia lửa cuối cùng tắt ngúm’
Không một tiếng xèo.
Lạnh lùng, cô độc.
Như chàng,
Khoác lại áo pardesus.
chiếc bóng trên đường đổ dài,
Vẫn nhớ đường về kịp giờ giới nghiêm
Ôi! Đôi mắt nào bay trong lớp
Những giờ triết học của chàng.
Sân trường chật kín những chiếc xe bám bụi
Ôi!, nhớ đường Trương Minh Giảng ồn ào tiếng động cơ.
Và Thiện,
Làm sao chàng biết được nhịp tim đang đập,
Dưới mái ngói của dãy hành lang viện đại học Vạn Hạnh
Phạm Công Thiện,
Anh đã ra đi,
Thầy Nguyễn Lương Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét