Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

VẦN THƠ NĂM XƯA

*Tặng Mỹ Xuân

Bên bờ đông thành phố
Dọc trên bến sông Hàn
Có người em gái nhỏ
Tung tăng buổi chiều vàng
Bên mái trường thân mến
Bồ Đề cũ ngày xưa
Ngày xưa ơi! Hỡi ngày xưa
Ngày xưa còn đó người xưa đâu rồi
Mười năm gặp lại một lần
Mười năm kế tiếp có còn gặp nhau ?

Một lần gặp gỡ ân cần
Ân cần thăm hỏi ân cần nhìn nhau
Cùng nhau ra tận bến đò
Lê mình phố vắng hẹn hò hàng me
Lúc ngồi trong tiệm cà phê
Thầm thì trao đổi những câu chuyện Mình
Bây giờ đã rõ sự tình
Người đi xây mộng còn người trọn thương
Tình thương em ạ tình thương
Thương rồi để đó vùi chôn nấm mồ
Để rồi vào cõi hư vô
Bây chừ đã thế ngày mô có buồn?

                       Lương Hữu Minh (Nk 65-72 )










Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

TÙY BÚT DÒNG ĐỜI


Cuộc sống không phải là những ngày đã qua
Mà là những ngày đã hằn in trong tâm trí.

Hôm này là những ngày hè nắng hạ. Ngoài kia tiết trời không dễ chịu chút nào, nhưng nó, nó cố viết lên những gì ở đây vào những ngày chiều đông của cuộc đời trước tiên là lưu lại cái gì xa lắc vẫn còn cưu mang ở đó có những kỉ niệm tàn phai, có những kỉ niệm còn ấp ủ trong lòng. Dĩ nhiên từ thuở bé lon ton chung vui trong mái trường Bồ Đề thân mến, có thật nhiều mà không cũng chẳng ít.
Chiều nay, chiều trời về muộn trên cành cây, chiếc lá vàng theo gió lượn rơi rơi trước mặt, nó im lìm một lát rồi tiếp tục nghĩ về xa xăm. Ngày mai, ngày mai có gì trong ta trong đời, ngày mai ngày mai có gì trong người trong ta! Ồ tương lai thời chớm lớn.
Không gian như ngừng trôi, một chiếc xe trên đường vút qua nó mới biết mình ngồi với ai thật yên tĩnh, một cô bạn có một cậu bạn không là gì với nó lúc này, bài toán khó bài văn hay, bài gì gì đi nữa cũng không ảnh hưởng tâm trí nó. Mà chỉ biết trong lòng ít nhiều hoa trắng. Không nói ra bằng lời vì là mai này ngày phải chia xa, xa thầy xa cô xa ghế đá xa tất cả những gì thân thương trên sân trường hôm đó. Thầm nghĩ chẳng có gì may mắn được hân hạnh lấp đầy lỗ hổng trong lòng cô đơn chính nó. Không chỉ có nó và nó thôi.
Nhớ có lúc tình bằng hữu trao nhau, các tập vở. Không hò hẹn ở đó có bướm vàng được ép phong, có hoa nhài được kẹp kín thật khép nép qua những nụ cười buồn. Tuổi trẻ là vậy, nhất là tuổi học trò có những ước mơ không đâu qua những suy tính bất thường những buồn vui đột khởi nhưng thật đáng trân trọng vì chân thành. Nhưng rồi cũng biến theo thời gian như một luồng gió thoảng.
Ở đây nó muốn viết thật nhiều về những ngày còn son trẻ mang tà áo trắng trong mái trường mang tên Bồ Đề trên đường Quang Trung thẳng dọc xuống sông Hàn năm xưa, nào bàn nào ghế nào sách nào vở và bạn bè, cậu D..cậu T…Những người ấy bây giờ còn đâu nữa, đi đâu về đâu? Ở đó có nắng hồng của bình minh hay mây đen ngày giông tố. Nó muốn hỏi thăm tất cả những ai và những ai đã cùng chung bước chung đường chung hàng hiên phố thị. Niềm vui nỗi buồn nhất là một người bạn chân thành thân thương tuy xa xôi mà gần gũi bây giờ không thể gọi bằng tên. Rồi muốn kêu lên tình bằng hữu thân thương từ ngày bé thơ đến lúc bây giờ, người Nam kẻ Bắc xuôi ngược trên đường đời chưa điểm định. Nó muốn cảm thông tất cả như cảm thông chính mình. Đồng thời muốn viết lên những lời tri ân chân thành gởi đến các thầy, các cô ,những niềm thương nhớ đến các bạn hữu thân tình, ngay những chiếc ghế đá bên đường mà nó đã có lần ngừng nghỉ sau những buổi trưa hè tan trường về muộn, hoặc những chuyến đò chiều vắng khách một mình đưa, hoặc những con đường sớm chiều thân mến đến trường. Tất cả đều đáng nhớ đáng thương.
Nếu được ước nó chỉ ước làm người được chia sẻ những chuyện vui buồn của các bằng hữu mà thôi. Vốn dĩ là người nhưng để sống đúng với ý nghĩa của nó thật không dễ chút nào. Có lẽ vì vậy mà ngay từ thuở nằm nôi ai cũng phải bắt đầu tập học, học đón nhận tình cảm và lời nhắn nhủ của mẹ qua các câu ru hò, để mai sau khôn lớn ta không bỏ cội quên nguồn luôn yêu kính mẹ cha và tri ân tình thầy nghĩa bạn. Rồi năm tháng dần qua, những bài học nhân sinh được trải dài trên bước đường đi qua nhiều sắc màu và hương vị, nới đó nó được hòa lẫn nụ cười và nước mắt, vị ngọt và đắng cay. Dẫu sao nó cũng cảm thấy cuộc đời vốn rất hoàn mỹ trong cái không hoàn mỹ của chính nó. Tất cả những gì đó đã trải qua làm nền tảng để đi vào đời gồ ghề.phẳng lặng nhưng không tránh khỏi những niềm đau xé ruột vì vậy một triết gia phương Tây có nói: “Đời là quả lắc giữa niềm vui và nước mắt”
Thế là những mùa lá bay, những mùa phượng nở cổng trường đóng mở đón đưa đồng nghĩa với một phần đời nó đang đưa tay vẫy chào không hò hẹn.
Rồi tất cả sẽ trở về với thế giới tịch nhiên
Trong trân quý thương yêu và bình yên
Màn đêm buông dần, tiếng kinh cầu vang vang bên bờ sông triều mến
Vì ai cũng cảm thấy mình chẳng phải là HÔM QUA
XUÂN PHẠM - NK 65-72

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

giấc mơ hàng cây


Đã bao đêm chị nằm mơ, những giấc mơ hàng cây xanh, con hẻm nhỏ làm chị nhớ thiết tha nơi ở cũ Nơi những ngày khốn khó 3 mẹ con chị ở trong con ngõ nhỏ , căn nhà bé tẹo như hộp diêm . Trong ngõ cụt có 3 gian nhà tập thể, nhà chị ở giữa, bé nhất . Cái sân chung vừa đủ mọi người dắt xe ra xe vô , con ngõ nhỏ hai bên cây trái sum xuê, cây chùm ruột quả xanh non mơn mởn, cây mận quả màu hồng rụng đầy ngõ những ngày gió chướng,cây xoài trái lủng lẳng xanh ươm, cây khế già hoa tim tím li ti, trái chua chua ngọt ngọt và hương ngát bay với cây thiết mộc lan những đêm đầy gió…

Mới đó mà như đã thăm thẳm ngàn xa, ngày mới dọn đến chỗ ở mới độc lập không phải nương tựa vào ai, không phải tay xách nách mang hai thiên thần không có cánh trú ngụ tạm nơi đây vài hôm nơi khác vài ngày…Chị ky cóp mãi sang lại căn nhà tập thể 30m2 ọp ẹp, mùa nắng nắng kinh hồn, mùa mưa mái ngói cũ dột nát đêm đêm ba má con nằm túm vào nhau trên trần mùng là chiếc áo mưa tránh dột . Mưa to quá nếu ngủ quên nước nhiều nặng quá sẽ đổ ào thế là cả nhà dậy thay quần áo. So với những ngày lang thang không nhà thì căn nhà là thiên đường chị mơ ước. Nhà ở tập thể nên cái chi cũng chung, một sân chung, vòi nước chung, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn thiên hạ luôn tìm cơ hội để biết sinh hoạt của nhau . Chị sợ nhất những cái miệng đặt điều nhiều chuyện và không thể tránh khỏi khi chị sống một mình . Nhớ lại những ngày xưa chị vừa buồn vừa vui, buồn vì những điều không muốn vẫn cứ xảy ra đó là sự ganh ghét, đố kỵ. Chị một mình chống chọi mọi điều bằng sự lặng im. Chị yêu hai con, hai thiên thần của chị, vì chúng chị đã vượt qua biết bao sóng gió cuộc đời. Mặc sự đời miễn hai con học giỏi, chăm ngoan.Niềm vui của chị giản đơn : nhà gần cơ quan làm việc nên chị tranh thủ tất cả thời gian có thể sắp xếp công việc nhà đâu vào đấy . Đi chợ nấu ăn, giặt giũ . Đưa đón con đi về những ngày chúng còn bé . Bữa cơm ba má con tràn ngập niềm vui, tiếng cười tiếng nói sao mà chị yêu đến thế. Cuộc sống trôi êm đềm trong căn nhà nhỏ . Thời gian cứ thế qua nhanh con cái trưởng thành đứa học xa, đứa học gần. Con hẻm nhỏ là người bạn thân thương sớm chiều hai buổi chị đi về . Cây hai bên dang tay đón mừng những ngày chị công tác xa trở về, cây lắng nghe những điều thầm kín mình chị với cây những đêm khóc thầm một mình không ai biết. Chị không biết gốc khế già có phải nhờ nước mắt của chị hay sao hoa tím thẩm hơn? Trái chua đậm vị? Rồi ngôi nhà bên tay phải đập phá xây lại họ chặt hết cây chùm ruột, cây xoài, họ xây bức tường lạnh lùng vô cảm thay cho hàng cây, con hẻm nhỏ may mắn vẫn còn hàng cây nhà bên trái. Cây mận giờ già cỗi chỉ ra hoa, trái không đậu chỉ nho nhỏ rồi rụng đầy ngõ, cây khế còn trơ cái gốc vài cành lá lòa xòa vì nhà gần đó không cho cây vươn cao che mất ánh nắng, hàng thiết mộc lan vẫn trổ bông trắng nõn và hương cứ nồng nàn những ngày gió lạnh .Căn nhà bên phải đã bán cho chủ mới, chị cũng đã đi xa đến nơi ở mới khi hai con lập gia đình.

Ngõ nhỏ yêu thương

Nghõ nhỏ yêu thương

Con hẻm nhỏ đi suốt thời gian tuổi xuân thì cùng chị, con hẻm mà khi ai đó hỏi nhà chị ở đâu chị luôn mượn lời nhạc để trả lời : “phố nhỏ ngõ nhỏ nhà tôi ở đó”. Căn nhà gần chùa nên tiếng chuông chùa những đêm về sáng đi vào giấc mơ cùng chị. Tiếng chuông ngân nga trong veo như đồng hồ báo thức lúc 4g sáng. Cái thời khắc chị không ngủ lại được, chị nằm nghe chuông ngân trong không gian mờ tối của ánh ngày chưa rạng, chị lắng nghe lòng mình và thì thầm những câu vô nghĩa cùng bức ảnh trên bàn thờ đang nhìn chị với nụ cười bao dung độ lượng. Trong ảnh là người yêu, người chồng chụp chung hai người lúc anh đến thăm chị ở nơi làm việc ngày hè nắng gió. Khi anh mất tìm hoài chẳng có cái hình mô chị lấy hình hai người chụp chung cắt phần của chị ra còn lại là hình anh đang nhìn xuống chị tựa ngực anh cười sung sướng. Chị cũng biết anh luôn dõi theo chị từng bước chân, bước thấp bước cao, bước hụt, bước nào anh cũng tươi cười động viên chị . Mỗi khi chùng lòng mỏi mệt , chán nản muốn buông tay nụ cười đó lại nâng chị dậy. Chị biết rằng những thứ đã qua thật khó tìm lại được nên chi với chị những kỷ niệm là kho báu để chị giữ gìn.

Mười mấy năm chị sống trong con hẻm nhỏ là mười mấy năm đầy ắp nỗi đau cùng hạnh phúc. Hai thứ đó quyện vào nhau . Nó như anh em sinh đôi chẳng tách rời . Nó đẩy chị xuống địa ngục, nó dang tay kéo chị đến thiên đường… Nước mắt và nụ cười chị không thể nào quên.

Bây giờ chị sống trong căn nhà lớn gấp 3 lần căn nhà cũ, con đường rộng cây xanh tỏa ngợp bóng mát . Căn nhà mênh mông rộng đầy đủ tiện nghi . Tất cả như một giấc mộng. Chị không dám tin vào sự thật này . Đôi khi nhìn lại quãng đời đã qua chị không thể hiểu sức mạnh nào giúp chị như thế?

Cây hoa vàng trước ngõ nhà chị luôn trổ bông, nó cũng giống chị, không đợi mùa, không đợi mưa hay nắng, cứ sống hết mình như thế. Cứ làm đẹp con đường bằng màu vàng rực rỡ. Chị cũng làm đẹp cuộc đời bằng nụ cười thường trực trên môi. Tất cả vì tình yêu, nỗi nhớ con hẻm nhỏ, cây mận già, cây khế hoa tím rụng đầy sân cùng mùi thiết mộc lan da diết nồng nàn …


                Cuối thu nhớ ngày xưa

                      15/10/2014

                              HV

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Tặng những người có mẫu tự B

Bỗng dưng đọc bài thơ Hoa viết
về những người có mẫu tự B.
Bỡ ngỡ một thoáng thôi rồi bình lặng
Người có mẫu tự B ngẫm nghĩ thấy bằng lòng
.
Người có mẫu tự B không bối bê, buông thả,
sống bình yên và bằng phẳng đời mình,
trong tâm hồn và trong cả nghĩ suy,
không trăn trở về những điều buồn bã.
Dẫu đôi lần con tim bàng hoàng bối rối
như bằng lăng tím bảng lảng cuối mùa thu,
như lục bình lững lơ giữa dòng bình thản,
như bạch cúc thơm bàng bạc cả trời chiều.
Người có mẫu tự B biêng biếc một màu xanh
dẫu thời gian đã đưa qua con dốc,
dẫu nắng mưa buông rèm che tuổi tác,
dẫu cuộc đời đang dẫn dắt sang ngang.
Người mẫu tự B bình yên với những gì đang có.
Người mẫu tự B luôn bời bời hạnh phúc.
bởi trong trái tim mình luôn rực lửa yêu thương
bởi chung quanh mình...
còn có người nhắc đến mẫu tự B !

Thu Bảy

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

nghe tiếng hát Mẹ ru

Nghe tiếng hát mẹ ru
Con về yên giấc ngủ
không gian mây tan tụ
thời gian gió vi vu.

Mẹ dạy cho con làm viên đá nhỏ
ngày tháng quên mình giữa đám rêu phai.

Và nếu một ngày có người cần đến 
xin nguyện lót đường đưa khách vãng lai.

Nghe tiếng hát mẹ ru
Nghe tiếng hát mẹ ru.

 Thầy Viên Minh

* Bài thơ được phổ nhạc bởi nhạc sỉ Văn Nho (1985)














* Thầy nhập tháp ngày 03.11.2014 thì mấy ngày sau (10.11.2014) học trò của thầy tình cờ tìm được một bài thơ của thầy trong một cuốn sách cũ xuất bản năm 1998. Chúng con đăng lên đây để thành tâm tưởng nhớ thầy và lắng nghe lời thầy như tiếng Mẹ ru. 
VD

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014




















Lá tre vàng ngõ vắng
Tiếng nghé đặc quánh chiều
Cánh chìa vôi quệt nắng
Thắp vàng mái tranh xiêu

Khói ra từ đồng bãi
Tiếng ru hời quạnh hiu
   Đường đê heo hút gió
   Áo nâu thâm nửa chiều

Mẹ ngồi đun bếp rạ
Tiếng lợn ủi vàng chiều
Mảnh tường vôi chốc lỗ
Rụng xuống ngày đìu hiu

DƯƠNG ĐĂNG LỢI

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Bỗng nhớ bỗng nghỉ .

Bỗng nhớ nụ cười tiếng nói nơi quán cà phê cóc,
Bỗng nghỉ không biết cái chắn bùn xe đã ráp vào chưa ,
Bỗng nhớ mái tóc dài hôm qua nay vừa cắt ngắn
Bỗng nghỉ may mà có em


Bỗng nhớ tiếng đàn và chiếc mũ có khi đội ngược
Chợt nhớ chợt quên
Chợt gần chợt xa
Đời chan hoà !


                                                                          Cư Nguyên


Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Huế bắt đầu mưa
Những giọt rã rích
Khó chịu như kim chích
Huê tới giờ kể sự tích
Biết rồi khổ quá nói mãi
Mặc kệ
Cứ tuôn giọt rã rích
Khó chịu nhu kim chích
Huế của tôi
Cười thi rúc rích
Mà khóc thì rã rích
Khó chịu như kim chích !


                                                                        CN

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014














Rằm, mùng một em đi chùa lễ Phật
Em mua nào chim, nào cá...phóng sinh
Muốn hỏi nhỏ em một điều rất thật
Đến bao giờ...em mới phóng sinh anh ?


Tặng Ngọc Nguyên
H.N.N.K.

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Kỷ niệm về cô giáo

(Kính tặng cô giáo Trần Thị Thanh Xuân)
 


Ảnh : Trương Văn Thương

Sáng nay, cùng cô hội ngộ trên chuyến xe thiện nguyện, cảm xúc bộn bề, tụi mình như bé lại là những cô cậu học trò thuở nào cúi đầu biết lỗi. Lời cô nhẹ nhàng như tâm sự:
- Hẹn từ lúc 8h sáng, bắt cô chờ, cô hát hết “trường ca đợi chờ”, tua đi tua lại vẫn không thấy ai…

Giật mình vì cái tội ham vui, không có kế hoạch để chồng chéo nhau, suýt nữa làm buồn cô. Không ai bảo ai đều ghi nhận bài học về lời hứa phải đúng giờ này.
Phút chốc, ký ức ngày xưa hiện về, thuở ấy tụi mình học với nhiều giáo sư dưới mái trường Bồ Đề nhưng hình ảnh của cô đã để lại trong tâm trí mình nhiều nhất bởi sự trẻ trung mà nghiêm nghị, cao sang mà gần gũi, cái dáng thanh mảnh thướt tha, cái gật đầu nhè nhẹ khi có học sinh chào của cô cũng làm mình ấm áp, ngưỡng mộ, điều đó đã là nhân cho ước mơ làm cô giáo của mình sau này.
Lúc ấy để khắc sâu bài học, cô cho tụi mình thực hành nhiều, nào ép lá, ép hoa, rong rêu, tảo, địa…Tụi mình say sưa sưu tầm, cắt,
dán, ghép, thích thú nâng niu, có bạn bây giờ vẫn còn giữ “Kho báu” đó. Cô đưa chúng mình vào thế giới thực vật với cỏ cây hoa lá, rễ chùm, rễ cọc, lá đơn, lá kép, hoa độc, lưỡng tính, thân thảo, thân leo, thân gai, thân mộc…


Một lần trên bục giảng cô đang say sưa về sự chuyển hóa diệp lục tố trong lá cây nhờ ánh sáng mặt trời, lá cây như lá phổi con người. Không biết vì tuổi trẻ bốc đồng hay vì ngưỡng mộ, một số bạn nam đã đồng thanh “Em yêu cô!!!”. Tụi mình hết hồn vì cô vốn rất nghiêm, một thoáng bối rối cô nhẹ nhàng: 


- Em nào, em nào nói gì, đứng lên nói lại cô nghe!
Ánh mắt cô dò xét xuống đám học trò, bỗng có 3 bạn nam đứng lên nhưng không đủ can đảm lặp lại tiếng yêu. 
Cô thuyết nhanh: 


- Tình cảm phải đặt đúng thời đúng chỗ, không được đem ra đùa cợt…Trước mắt nhiệm vụ của các em là HỌC, hãy học đi đã và khi đã thành đạt bằng cô, các em có quyền nhé. Và chiều nay 3h cô đợi tại nhà.
Chiều đó 3 bạn đã đến ngồi lặng nghe cô nói: 


- Hãy học, học cho trưởng thành, cô sẽ chờ…
Và cô chờ mãi, chờ mãi, mãi đến giờ…


Chuyện là vậy, mỗi người đều có một số phận, một con đường mình chọn. Cô đã có những tháng ngày vui tươi cùng học sinh Bồ Đề, Hồng Đức, cấp III Đại Lộc, Thọ Nhơn…trong những ngày khốn khó…Bình thản nhìn những mùa xuân qua không hề ưu tư.
Bây giờ cô đã có chúng em, những đứa học trò ngày xưa sẽ ở bên cô: trong những ngày lễ tết, những chuyến đi thiện nguyện sẻ chia. Tình cảm lớn bao trùm tất cả như những cơn mưa mùa hạ làm dịu mát lòng người cô nhỉ?

Kính chúc cô luôn khỏe mạnh!, tìm thấy nhiều niềm vui trong việc cống hiến cho những kẻ không may.

                                           Học trò của cô – NỮ NGUYỄN