Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

TÙY BÚT DÒNG ĐỜI


Cuộc sống không phải là những ngày đã qua
Mà là những ngày đã hằn in trong tâm trí.

Hôm này là những ngày hè nắng hạ. Ngoài kia tiết trời không dễ chịu chút nào, nhưng nó, nó cố viết lên những gì ở đây vào những ngày chiều đông của cuộc đời trước tiên là lưu lại cái gì xa lắc vẫn còn cưu mang ở đó có những kỉ niệm tàn phai, có những kỉ niệm còn ấp ủ trong lòng. Dĩ nhiên từ thuở bé lon ton chung vui trong mái trường Bồ Đề thân mến, có thật nhiều mà không cũng chẳng ít.
Chiều nay, chiều trời về muộn trên cành cây, chiếc lá vàng theo gió lượn rơi rơi trước mặt, nó im lìm một lát rồi tiếp tục nghĩ về xa xăm. Ngày mai, ngày mai có gì trong ta trong đời, ngày mai ngày mai có gì trong người trong ta! Ồ tương lai thời chớm lớn.
Không gian như ngừng trôi, một chiếc xe trên đường vút qua nó mới biết mình ngồi với ai thật yên tĩnh, một cô bạn có một cậu bạn không là gì với nó lúc này, bài toán khó bài văn hay, bài gì gì đi nữa cũng không ảnh hưởng tâm trí nó. Mà chỉ biết trong lòng ít nhiều hoa trắng. Không nói ra bằng lời vì là mai này ngày phải chia xa, xa thầy xa cô xa ghế đá xa tất cả những gì thân thương trên sân trường hôm đó. Thầm nghĩ chẳng có gì may mắn được hân hạnh lấp đầy lỗ hổng trong lòng cô đơn chính nó. Không chỉ có nó và nó thôi.
Nhớ có lúc tình bằng hữu trao nhau, các tập vở. Không hò hẹn ở đó có bướm vàng được ép phong, có hoa nhài được kẹp kín thật khép nép qua những nụ cười buồn. Tuổi trẻ là vậy, nhất là tuổi học trò có những ước mơ không đâu qua những suy tính bất thường những buồn vui đột khởi nhưng thật đáng trân trọng vì chân thành. Nhưng rồi cũng biến theo thời gian như một luồng gió thoảng.
Ở đây nó muốn viết thật nhiều về những ngày còn son trẻ mang tà áo trắng trong mái trường mang tên Bồ Đề trên đường Quang Trung thẳng dọc xuống sông Hàn năm xưa, nào bàn nào ghế nào sách nào vở và bạn bè, cậu D..cậu T…Những người ấy bây giờ còn đâu nữa, đi đâu về đâu? Ở đó có nắng hồng của bình minh hay mây đen ngày giông tố. Nó muốn hỏi thăm tất cả những ai và những ai đã cùng chung bước chung đường chung hàng hiên phố thị. Niềm vui nỗi buồn nhất là một người bạn chân thành thân thương tuy xa xôi mà gần gũi bây giờ không thể gọi bằng tên. Rồi muốn kêu lên tình bằng hữu thân thương từ ngày bé thơ đến lúc bây giờ, người Nam kẻ Bắc xuôi ngược trên đường đời chưa điểm định. Nó muốn cảm thông tất cả như cảm thông chính mình. Đồng thời muốn viết lên những lời tri ân chân thành gởi đến các thầy, các cô ,những niềm thương nhớ đến các bạn hữu thân tình, ngay những chiếc ghế đá bên đường mà nó đã có lần ngừng nghỉ sau những buổi trưa hè tan trường về muộn, hoặc những chuyến đò chiều vắng khách một mình đưa, hoặc những con đường sớm chiều thân mến đến trường. Tất cả đều đáng nhớ đáng thương.
Nếu được ước nó chỉ ước làm người được chia sẻ những chuyện vui buồn của các bằng hữu mà thôi. Vốn dĩ là người nhưng để sống đúng với ý nghĩa của nó thật không dễ chút nào. Có lẽ vì vậy mà ngay từ thuở nằm nôi ai cũng phải bắt đầu tập học, học đón nhận tình cảm và lời nhắn nhủ của mẹ qua các câu ru hò, để mai sau khôn lớn ta không bỏ cội quên nguồn luôn yêu kính mẹ cha và tri ân tình thầy nghĩa bạn. Rồi năm tháng dần qua, những bài học nhân sinh được trải dài trên bước đường đi qua nhiều sắc màu và hương vị, nới đó nó được hòa lẫn nụ cười và nước mắt, vị ngọt và đắng cay. Dẫu sao nó cũng cảm thấy cuộc đời vốn rất hoàn mỹ trong cái không hoàn mỹ của chính nó. Tất cả những gì đó đã trải qua làm nền tảng để đi vào đời gồ ghề.phẳng lặng nhưng không tránh khỏi những niềm đau xé ruột vì vậy một triết gia phương Tây có nói: “Đời là quả lắc giữa niềm vui và nước mắt”
Thế là những mùa lá bay, những mùa phượng nở cổng trường đóng mở đón đưa đồng nghĩa với một phần đời nó đang đưa tay vẫy chào không hò hẹn.
Rồi tất cả sẽ trở về với thế giới tịch nhiên
Trong trân quý thương yêu và bình yên
Màn đêm buông dần, tiếng kinh cầu vang vang bên bờ sông triều mến
Vì ai cũng cảm thấy mình chẳng phải là HÔM QUA
XUÂN PHẠM - NK 65-72

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét