Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

TÂM SỰ CỦA TÔI



Những ngày này thật bận rộn, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày họp lớp thường niên nhưng lần nầy lại đúng vào dịp 50 năm ngày thành lập trường nên Ban liên lạc quyết định tổ chức một buổi lễ mang tầm vóc lớn hơn như một kỳ đại hội để kỷ niệm sự kiện trọng đại nầy. Mọi người trong ban tổ chức thật bận rộn mỗi người một việc chạy bở cả hơi tai để dàn dựng sắp xếp chương trình cho thật hoàn chỉnh. Riêng tôi cũng vật vả với những tấm hình, những đoạn phim cũ đã được thực hiện trong các sự kiện của lớp để cắt xén, lồng ghép, lồng nhạc chuẩn bị cho clip chiếu trong ngày trọng đại sắp đến nầy.

Thôi thì dành một chút thời gian để nói lên những suy nghĩ của mình nhằm chia sẻ cùng bạn bè, những người mà tôi đã trân trọng, nâng niu trong từng động tác để có đươc bức ảnh đẹp, tự nhiên và đời thường nhất. Những bức ảnh đầy cảm xúc trong những lần cùng nhau đi làm thiện nguyện, trong những buổi dã ngoại thắm tình bạn hữu thân thương, những lần đón tiếp bạn bè phương xa với những khuôn mặt đầy xúc động làm chùng xuống đụng đáy những kỷ niệm của một thời còn cắp sách. Tôi cũng bắt gặp ở bạn tôi những nét hồn nhiên tươi trẻ của những người ở tuổi chớm già mà trong đời thường khó tìm được.

Phải nói rằng cuộc sống của tôi tốt hơn, đúng theo nghĩa đen về mặt tinh thần. Qua những bức ảnh mà tôi chụp, tôi đã có thêm nhiều bạn bè trong và ngoài lớp. Tôi cũng có được những tình cảm chân thành, được mọi người quan tâm và yêu mến hơn mặc dù ở đâu đó cũng có "những người bạn bằng mặt nhưng không bằng lòng", nhưng thôi việc đó nhỏ, bỏ qua đi có nhiều lý do để họ như vậy. Tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, làm những gì mình thích, làm những gì cho bạn bè thân thương và làm những gì mình nghĩ chẳng phải cuộc sống tốt hơn sao, phải không bạn?
Tôi đã học được một điều khi cầm máy ảnh: "Đừng ích kỷ với những người bạn của mình, những người xung quanh mình, vì khi ích kỷ như vậy mình đã vô tình nhỏ nhen, đố kỵ trong từng hành động và suy nghĩ mình làm." Chính những điều đó càng làm mình đánh mất nhiều thứ hơn là mình nhận và có được.

Sau cơn bạo bịnh, được trở về với gia đình, người thân, nhất là bạn bè; tôi đã chiêm nghiệm được nhiều điều về cuộc sống. Trong cuộc sống bon chen, xô bồ nầy chỗ đứng cuối cùng của mình không phải là những xa hoa phù phiếm ngoài kia mà là chính trong lòng những người thân thương nhất của tôi. Tôi lại quay về làm mọi việc để kết nối bạn cũ trường xưa Bồ Đề chúng ta . Tôi rất tâm đắc đoạn kết của bạn Lai Ngo trong bài Mái trường Bồ Đề của anh " Bồ Đề ngày ấy và bây giờ vẫn còn nặng những nổi niềm, ta đang cố níu kéo khoảng cách giữa thời gian 50 năm ấy lại thật gần , tôi và bạn đang cùng làm điều thiêng liêng đó".
Đúng! đây cũng là tâm nguyện của tôi. Cố vượt qua cơn đau dai dẵng và day dứt mỗi ngày, lấy tâm nguyện nầy làm động lực, tôi sẽ làm hết mình cho bạn…và cả cho tôi.

6/2014
Photo CongLy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét