Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

MÙA XUÂN ĐẾN GẦN


Những ngày cuối năm, tiết trời hanh hao, thi thoảng những cơn gió chợt đến làm cho những chiếc lá còn lại trên cây ngoài đường phố chao nghiêng rơi xuống bên cửa sổ. Những xao động nhẹ nhàng đó như khẽ chạm vào tâm hồn tôi, làm sống dậy những kỷ niệm thời cắp sách. Tôi nhớ về con đường Quang Trung rợp những hàng cây kiền kiền, thấp thoáng những tà áo dài sau giờ tan học . Mùi hương nhẹ nhàng phảng phất của hàng phượng vĩ trên đường Lê Lợi nơi tôi đón đợi em sau giờ tan học. Cài mùi của những tháng năm học trò ấy đã theo dọc tuổi thơ chúng tôi để bây giờ dù những hàng cây không còn nữa, chúng tôi vẫn thường nhắc lại và nó đã trở thành mùi hương của thời mới lớn. 

Bây giờ đất trời đang mặc chiếc áo mới cho trần gian. Con người cũng thay chiếc áo mới cho mình. Chiếc áo khoác trên đôi vai sau một năm nhiều lo toan, thay đổi. Chiếc áo cũng phủ lên tâm hồn ít nhiều khói bụi thế nhân.

Cuộc sống cứ quay vòng theo những quy luật của nó. Và một sáng nào, như sáng hôm nay ta bỗng thấy sớm hơn thường lệ, như cảm nhận được điều gì, ta mở khung cửa sổ và ngạc nhiên như lần đầu tiên thấy nó. Mùa xuân đến gần.
Nàng xuân đang đến với tấm áo hoa sặc sỡ ngan ngát hương thơm. Như bao chiếc lá mai xanh phải rứt lìa cành để có những cánh hoa vàng rực rỡ, con người cũng phải trút bỏ những nỗi buồn, những lo toan để hướng về năm mới với niềm an vui và hi vọng.

Con người luôn chạy đua với thời gian. Thời gian cũng không đợi con người. Một đời người cũng thấp thoáng mây trôi. Trái đất già nhưng mùa xuân mỗi năm vẫn trẻ, trong khi con người lớn lên sẽ mất dần mùa xuân. Thuở nào mùa xuân cho ta thêm tuổi trưởng thành, bây giờ mùa xuân đang đốt dần tuổi ta. Có lúc tự hỏi, đời ta còn lại gì phía sau mùa xuân. 

Bây giờ đã qua sáu mươi năm với tuổi thơ, tuổi học trò, rồi một thời lãng tử; bao nhiêu người ta đã gặp, đã quen, đã thương yêu; bao nhiêu vùng đất ta đi qua đã cảm, đã nhớ, đã để lại kỉ niệm trong lòng; bao nhiêu việc ta đã làm, đã thành hoặc bại, còn sót lại trên đời hay đã tan biến đi...

Có người ví cuộc đời như một giấc mơ, và ai cũng thích cuộc đời mình là một giấc mơ đẹp. Như vậy ta phải giữ mùa xuân vĩnh cửu trong tâm hồn. Tất cả rồi sẽ chôn vùi trong cát bụi, chỉ còn cái đẹp như một cành hoa bất tử sống mãi giữa trần gian. Có lẽ tuổi thơ, tuổi học trò và tình yêu của em với tôi là mùa xuân vĩnh cửu.

LAI NGO - 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét