Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

NIỆM PHÚT CUỐI





...tháng 10-2014

           Trong những ngày gần đây anh thấy mình trở khác nhiều hơn, cơn đau cũng dày khít càng làm anh vật vả nó không còn để cho anh thời gian thở dốc phục hồi sau những cơn quặn thắc như những cơn đau trước, có lần anh thiế
p đi sau cơn chống chọi kiệt lực với cơn đau. Chung quanh hình như cũng có cái gì nhộn nhịp khác lạ và không bình thường. Anh mờ hồ cảm nhận điều nầy, ánh đèn trên trần nhà làm anh khó chịu, anh nhắm mắt, tâm tưởng dần bồng bềnh trôi dạt.           Những bạn bè thân hữu trong tuần nầy lại thăm viếng nhiều hơn, nhất là bạn bè đồng môn, một chút nuối tiếc những ngày rong chơi, những hôm làm thiện nguyện. Nhưng thôi cũng không sao, anh tự an ủi biết đủ là đủ. Anh cũng hiểu thế là quí lắm rồi trong cuộc sống nặng mưu sinh nầy không dễ gì có được những ân tình, những tấm lòng như vậy khi mình nằm xuống. Anh cố gắng nắm từng bàn tay tìm một chút hơi ấm tình người với sức lực còn lại, cũng cố gượng cười tếu táo với mọi người lần cuối. Những gương mặt nhòe nhoẹt, lung linh mờ nhạt dần hình như anh đã khóc, nhưng anh chắc một điều những hình bóng nầy sẽ mãi mãi ở trong tim mình.
           Anh lại ngắm những đứa con. Thời gian chúng cũng lớn lên theo qui luật thường tình. Riêng trong suy nghĩ của anh thì chúng bao giờ cũng như mới được sinh ra, mặc dù có đứa đã có gia đình con cái. Anh nhẩm lại, từ khi anh bước vào đời thì chưa có chúng. Thế mà như có

phép mầu chúng được sinh ra, mỗi đứa có một vóc dáng, hình hài và sắc thái riêng nhưng cũng có đứa giống y như anh về tính cách. Anh thấy mình thật hạnh phúc.
Vợ anh, người phụ nữ dịu dàng cũng dằn dọc gian khổ theo anh suốt cuộc đời. Những tháng ngày anh ngã bệnh lại càng xanh xao hao gầy bám theo anh để chăm sóc. Cũng là một nghĩa tình bây giờ anh mới thấy thấm thía tình nghĩa vợ chồng. Vợ anh, đã dự phần tạo cho anh những những đứa con hiếu thảo, cùng anh vất vả, cực nhọc biết bao nuôi dưỡng chúng nên người. Anh cũng chạnh lòng khi sự khó nhọc và cô đơn trống vắng cho người ở lại. Anh chặc lưởi, nhưng biết làm sao! 
Anh hít một hơi dài tràn đầy sinh khí, anh cảm thấy sung sướng vô tận khi chúng đã trưởng thành. Chúng mang theo tinh thần, ý chí và mang theo luôn cả tâm hồn của anh. Anh hài lòng, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành còn lại là nhiệm vụ và số phận của riêng mỗi đứa.
              Anh mặc kệ cái thói đỏng đảnh của đám tế bào hư hỏng. Quậy phá đời anh hơn cả năm nay bây giờ nó lại gấp rút hơn để loại anh ra khỏi cuộc đời nầy nhưng đám tế bào nầy chưa bao giờ làm mòn đi, dù một tí xíu nào, tinh thần, trí tuệ và lòng yêu mến con người và cuộc sống của anh.
                Sáng nay, xuyên qua cửa sổ anh thấy bầu trời trong hơn, những con chim ríu rít trước hiên nhà hình như nó cũng muốn đến hót cho anh nghe lần cuối. Anh lại hít một hơi thở sâu và dài. Dứt bỏ mọi tạp niệm. Anh lịm dần. Mây sà xuống vây kín quanh anh. Anh thanh thản, nhẹ nhàng bước hẳn vào, lãng đãng trôi theo mây, không ngoảnh lại. Ở nhiều nơi khác nhau, mỗi người thấy anh khác nhau theo cách và hướng nhìn của họ. Tuy nhiên ai cũng kể lại y chang nhau là họ thấy anh mỉm cười, nụ cười tao nhã.
 


LAI NGO

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét