Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

.HƯƠNG XƯA.

      Chẳng phải riêng mỗi người,mà rất nhiều người Bồ đề, nhớ những ngày đó,Đà nẵng mưa lướt thướt.Những giọt mưa đọng trên lá ,rơi nhẹ trên nón áo mưa rồi nằm lại trên mắt trên môi .Những vũng nước trên vỉa hè đường Quang Trung đầy cành và lá vàng,làm cho bước chân đám học trò vướng víu Tiếng dội vô thanh của những hạt mưa đó , đã trở thành âm xa vắng.Một miền nhớ được hình thành trong cõi Hương xưa.
      Tháng mười một âm bây giờ,phố cũng ướt đẫm bởi những hạt mưa.”Lời Đường thi nghe vẫn rền trong sương mưa.Dù có bao giờ lắng men đợi chờ.Tình Nhị hồ vẫn yêu âm  xưa..” Âm Hương xưa của Cung Tiến vẫn dìu dặt trong ánh nắng chiều hiếm hoi của những khi mưa chợt tạnh.Nghe Hương xưa của người,chạnh nhớ chút hương xưa của chúng mình.Thuở là học trò Bồ Đề.
      Một cuộc đời đi qua,60 năm dài,luôn ở tâm thức động. Động từ thuở mới nằm nôi.Những ngày tháng đó có còn lại gì, khi một chiều chợt nhớ.Nhớ gì?Hương xưa của một mái tóc dài.Một bờ vai nhỏ.Con đường xưa đầy bóng nắng và những buổi tan trường ,bụi đỏ vướng chân ai.Hương xưa gợi nhớ… Nhớ trong tâm thức tĩnh tại của những người, đã không còn trẻ nữa.

      Từ nguyên của danh từ hương kèm theo tính từ xưa là mùi thơm .Tìm là động từ kiếm,về cũng là động từ trở lại.Một tĩnh và một động.Một là thuộc tính của cảm xúc và một là thuộc tính của bản năng.Bước chân đi sẽ làm động những ký ức mịt mờ.
      Khởi đầu là năm, tháng. Thời gian  xa rồi, biến thành mùi xưa cũ.Hương xưa là dẫn chất đưa xúc cảm đến với người.Xúc cảm đánh thức bản năng của người,là đông vật cấp cao.Trong những bản năng đó là tìm về.Sự khởi đầu không có đoạn cuối.Là vô thủy,vô chung.Hương vẫn hiện diện và vẫn đi theo mình cho đến khi nhắm mắt ,xuôi tay.Bởi đó là Hương xưa .. Động mà chi cho thêm đau ở bước chân về.
      Thì hãy là hương, là hoa của miền xúc cảm.Nhớ là thuộc tính của xúc cảm ,như đã nói.Trong nội hàm Nhớ , đã bao gồm hai chữ tìm về.Nhưng động tác tìm về,khi thực hiện,mới biết là sẽ đối diện với hư không.
      Có còn bao nhiêu đêm 30 nữa? Để nhớ về những đêm 30 xưa.Có người con gái đến thăm,thì thầm :”... Chỉ còn chút hương xưa.Rồi cũng phong ba.Rụng cùng mùa...”
Một ẩn dụ đầy ma mị.

                  Hoa Trần

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét