Ừ !
Thôi Tui cũng như bà, cũng một lần mượn vậy. Bà mượn cớ để được đi, còn tui mượn tấm hình nầy nghe bà.
Thôi Tui cũng như bà, cũng một lần mượn vậy. Bà mượn cớ để được đi, còn tui mượn tấm hình nầy nghe bà.
Hỏi bà, bà có gì tiếc nuối không. Bà thì không còn, tui thì có... bà thì “mới
đó” còn tui “thì phải chi.”
Bà biết không? Ngày đó…tui (Hồng Sơn), Mai Đăng Thương, Trần Văn Danh.
Tụi tui ba đứa chuyên đi quẹt dầu “Nhị Thiên
Đường” vô mắt bọn con gái, nạn nhân của tụi tui là học sinh lớp 12A5 của trường
Bán Công lưu vong là nhiều nhất, và bà đã lọt vô tầm ngắm của bọn
tui, nhưng trò nghịch đó chưa thực hiện được thì cách mạng về, đất nước thay
chủ đổi ngôi, rồi xa nhau từ đó ” phải chi ” tui quẹt được dầu vô mắt bà, thì
ít ra cũng được một cái tát tai, hay ăn một chiếc guốc hay lời mắng chửi.
Thì
giờ gặp lại bà kỉ niệm đó sâu đậm và rõ nét hơn…
Bà ơi ! “ phải chi” với lúc tuổi 60 như bà có
một cuộc sống thảnh thơi nhàn rỗi bớt đi vất vả lo toan cuộc sống, để ngồi viết
lách, viết những cuốn tiểu thuyết cho đời, cho mình. Biết đâu có khi bà lại trở thành nhà nữ nhà văn tên tuổi viết lại được cái đoạn đời bầm trầy, chát đắng của tụi mình để cháu con ngày mai có
đọc nó hỏi “Hoa Trần” là ai mà viết văn hay rứa ông nội, ông ngoại, tui nói bà
nớ là bạn của ông đó… rồi húp một ngụm cà phê, ngước mắt nhìn lên bầu trời xa
xăm, rồi nở nụ cười, mong sao những cái cớ mượn vay đừng bao giờ vở vụn.
Để câu
chuyện ngây ngô của Thằng bờm còn mãi…
Hồng Sơn
Sài Gòn mưa 2/11/2015
Hỏi bà, bà có gì tiếc nuối không. Bà thì không còn, tui thì có... bà thì “mới
đó” còn tui “thì phải chi.”
Bà biết không? Ngày đó…tui (Hồng Sơn), Mai Đăng Thương, Trần Văn Danh.
Tụi tui ba đứa chuyên đi quẹt dầu “Nhị Thiên
Đường” vô mắt bọn con gái, nạn nhân của tụi tui là học sinh lớp 12A5 của trường
Bán Công lưu vong là nhiều nhất, và bà đã lọt vô tầm ngắm của bọn
tui, nhưng trò nghịch đó chưa thực hiện được thì cách mạng về, đất nước thay
chủ đổi ngôi, rồi xa nhau từ đó ” phải chi ” tui quẹt được dầu vô mắt bà, thì
ít ra cũng được một cái tát tai, hay ăn một chiếc guốc hay lời mắng chửi.
Thì
giờ gặp lại bà kỉ niệm đó sâu đậm và rõ nét hơn…
Bà ơi ! “ phải chi” với lúc tuổi 60 như bà có
một cuộc sống thảnh thơi nhàn rỗi bớt đi vất vả lo toan cuộc sống, để ngồi viết
lách, viết những cuốn tiểu thuyết cho đời, cho mình. Biết đâu có khi bà lại trở thành nhà nữ nhà văn tên tuổi viết lại được cái đoạn đời bầm trầy, chát đắng của tụi mình để cháu con ngày mai có
đọc nó hỏi “Hoa Trần” là ai mà viết văn hay rứa ông nội, ông ngoại, tui nói bà
nớ là bạn của ông đó… rồi húp một ngụm cà phê, ngước mắt nhìn lên bầu trời xa
xăm, rồi nở nụ cười, mong sao những cái cớ mượn vay đừng bao giờ vở vụn.
Để câu
chuyện ngây ngô của Thằng bờm còn mãi…
Hồng Sơn
Sài Gòn mưa 2/11/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét