Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

KÝ ỨC


Đã trở thành thông lệ, qua mỗi tháng ba, tôi vẫn chờ mong được nghe những tiếng ve trong trẻo, ấm nồng đầu tiên vang lên trong thời khắc  giao mùa của thời gian với thật nhiều tâm trạng khác nhau: Có vui - buồn, bâng khuâng, háo hức và cả nuối tiếc ăm ắp trong tim…
Thứ âm thanh đặc trưng của mùa hạ kia như một người gác cổng thời gian quen thân sau một hành trình đi khắp thế gian - trở về và nhắc nhớ trong tôi, hát cho tôi nghe xôn xao những giai điệu của mùa xưa cũ, để biết mình đi qua và ngày càng rời xa tuổi học trò, xa những ngày tháng bình yên tới trường mang theo bao mộng mơ, bâng khuâng của tuổi giấu vùi trong ngăn cặp và trong cả hộc bàn của cô bạn có đôi mắt huyền ngồi bên cửa sổ cuối lớp hay lơ đãng nhìn ra ngoài trời theo nghe những tiếng ve báo  hiệu mùa hè, mùa của chia tay, mùa của vương vấn trong mỗi chúng ta….
Sáng nay tôi lại dậy sớm đón chờ… Cả khu vực xóm  lặng im tìm lời kết cho một giấc mơ đêm đang dần khép lại. Tôi chờ mong những tiếng ve, cầu cho chúng kêu lâu hơn, dài hơi hơn để đủ sức làm nhoà đi thực tại sống dậy hoàn toàn những không gian hoài niệm. Nhưng không gian im lìm… Lật tìm lại tiếng ve trong những trang nhật ký của ngày này bốn mươi năm về trước – mới biết mình khao khát được sống những ngày tháng học sinh ở Đà Nẵng, được lang thang qua từng con phố dài để khám phá những điều bình dị mà ý nghĩa của cuộc sống trong lòng một đô thị phồn hoa biết nhường nào… Và chính những tiếng ve kia như một người bảo mẫu cần mẫn, cứ thúc giục, cho tôi cảm giác gấp gáp vội vàng khi khoảng cách với mùa hè…mùa chia tay với các bạn trước mặt đang dần ngắn lại

"Có một loài ve dại dột trót vướng vào yêu thương…
Để cả đời gọi mãi những mối tình vụng dại không bao giờ trở lại
Mùa hạ qua… mùa hạ nữa lại đến, cạn kiệt - mỏi mòn - khắc khoải
Nắng bên ngoài hay nắng trong chính tâm hồn ta….hanh vàng se sắt một niềm đau!”
Tôi đã viết vào nhật ký mỗi độ hè về của mình những lời văn….câu thơ như thế.
Có lẽ vậy… Tiếng ve kêu triền miên theo chiều dài mùa hạ, như nặng nợ với một mối tình khó nguôi ngoai.
Còn bạn và tôi, khi nghe những âm thanh da diết và nằng nặng hoài niệm ấy, biết mình đang đi qua một mùa ve nữa; nghe trong lòng ngập tràn tiếc nuối những mùa ve đã xa – lại bâng khuâng tìm mình qua mỗi tiếng ve, mỗi sắc phượng trong trang nhật ký cũ còn hằn nếp gấp của thời gian…Cồn cào đến lắng đọng  trong nắng - những tiếng ve…
Tình yêu của tuổi học trò là thứ tình cảm đẹp nhất trong các loại tình cảm lứa đôi vì nó trong sáng nhất, thánh thiện nhất và giàu mơ mộng nhất Người ta vẫn gọi những tình cảm tinh khôi đó là "rung động đầu đời". Nhưng cũng vì là "rung động đầu đời" nên nó thường không đủ chín chắn để có thể duy trì bền vững lâu dài, đồng thời cũng không đủ điều kiện (về bản lĩnh, tài chánh, công ăn việc làm...v.v..) để có thể kết thúc có hậu bằng một cuộc sống chung như khi ta đã trưởng thành. Đó là nói chung, nhưng cuộc đời bao giờ cũng có những ngoại lệ đáng yêu các bạn ạ.
Các bạn biết không, đâu phải tình yêu tuổi học trò nào cũng xấu, bản chất tình yêu tuổi học trò không xấu, xấu hay không là do cách chúng ta yêu. Tuổi học trò là những gì đẹp đẽ và thiêng liêng nhất. Tình bạn học trò sẽ đi theo ta mãi mãi, và đó chính là kỷ niệm trong đời của nhau, những kỷ niệm vui, buồn, hồn nhiên nhí nhảnh của thời học sinh .
Chúc bạn học sinh đang và sẻ yêu theo cách đẹp nhất, hồn nhiên nhất, trong sáng nhất và đừng quên phải chăm chỉ học hành……


Lâu lắm rồi mới có dịp trở lại trường, bất giác nhiều cảm xúc quá. Thân thương, gần gũi mà mênh mông xa lạ quá chừng. Vẫn cổng trường, cái sân rộng xếp hàng mỗi sáng thứ hai chào cờ vẫn lớp vẫn những dãy bàn ghế vô tư cùng tháng ngày. Một khoảng không gian nhung nhớ làm sao.!
Mỗi khi nhìn thấy những cành phượng đỏ tôi cũng thấy lòng mình xao xuyến lạ kì khi nghĩ về những buổi học ngày xưa, nhớ tới từng chi tiết cái lớp tôi vẫn học, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Nhớ những cơn gió hè lao xao hàng cây kiền kiền dọc con phố Quang Trung và hàng bạch đàn cạnh lớp học. Nhớ cả những tiếng ve trên cành phượng ở sân trường…. Tự nhiên mình vô cùng cảm xúc đến muốn khóc luôn...
          Ngày xưa đi học không có cảm giác như lúc này, bởi đơn giản lúc đó học chỉ là trách nhiệm, la bổn phận cho qua ngày, không có cảm giác yêu hoa phượng, mến thầy cô, nhớ bạn bè và luyến lưu kỷ niệm. Ngày chia tay một chút hờn hờn tủi tủi ôm lấy nhau đứa cười đứa khóc thấy đúng chất học trò. Nhưng rồi quên ngay với những háo hức rời trường với bao điều mới, bỡ ngỡ giữa 
cuộc đời và năm tháng buồn vui. Kỷ niệm và bạn bè, trường lớp, thầy cô như một dấu chấm lặng cho bài văn còn dang dở……

     
                  

          Cuộc sống là 1 món quà quý giá và ý nghĩa đối với mỗi con người. Từng phút giây, từng khoảnh khắc, dù là niềm vui hay nỗi buồn… tất cả đều là những món quà cuộc sống đã ban tặng. 
Chẳng sắc màu nào đẹp hơn những gam màu cuộc sống…
Chẳng bản nhạc nào lay động hơn những cung bậc cảm xúc của con tim…
Hãy trân trọng từng phút giây chúng ta được sống trên cuộc đời này. 
Và trong những cung bậc cảm xúc đó không thể nào thiếu cảm xúc của 1 thời áo trắng, 1 thời đi học.
Thời học trò, thời đẹp, ngây thơ và trong sáng nhất với mỗi người. Nơi đó chứa biết bao vui, buồn cùng những kỉ niệm mà khi nghĩ lại khiến chúng ta không khỏi bồi hồi. 
Sân trường, lớp học, những thầy cô thân thương, những đứa bạn tinh nghịch, những phút lưu luyến khi hè sang... và cả những mối tình học trò đầy hồn nhiên nữa.
Tất cả, tất cả của một thời để yêu, một thời để nhớ...
mãi mãi là những KÝ ỨC không bao giờ phai.

Hãy cùng sẻ chia những KÝ ỨC đáng nhớ đó để những gam màu thêm phong phú, những cảm xúc thêm lay động, và để món quà cuộc sống thêm ý nghĩa nhé các bạn…”

                                                                     Đàm Trung Nhơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét