Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

CHÂN BƯỚC TỚI MÀ LÒNG NHƯ ĐẾM NGƯỢC


Giữa đêm chợt tỉnh giấc bởi tiếng mưa. Tiếng mưa giữa tháng 12 không ồn ào mà rì rầm dai dẳng, rơi nhè nhẹ trên mái của giếng trời nghe cô đơn lạ lùng. Không gian tĩnh mịch, yên ắng của đêm khuya cùng với tiếng mưa, tiếng tích tắc đơn điệu của chiếc đồng hồ đứng lặng trên tường...; ưu ái tặng cho ta khoảng lặng để nhìn sâu hơn vào cõi lòng mình. Những kí ức tưởng chừng như mờ nhạt bỗng trở nên sống động rõ nét khi được bóng tối đồng lõa vây quanh.
Ai cũng có ít nhất một thời, một người, một không gian mình yêu mến nhớ về nhưng đành lòng từ biệt. Đó cũng là lẽ thường tình của mỗi đời người.Tất cả chúng ta đều có một thời rực rỡ như nắng hè; một thời xanh tươi như hoa cỏ mùa xuân.. Một thời đẹp đẽ đã qua mà ta vô tình đánh mất hay đành đoạn bỏ quên; có thể đã đánh rơi đâu đó trong cuộc đời đầy biến động và lo toan, trong hạnh phúc đời thường đang có!
Giữa đêm tỉnh giấc, ta nghe lòng trỗi dậy nỗi nhớ nhung. Không những một mà nhiều đêm như thế. Trong đắm say thực tại, ta vẫn như đang bị kí ức kéo về một miền xa thăm thẳm của những ngày xưa cũ. Ta tự hỏi thuở ấy có còn chăng? Miền kí ức đâu rồi? Những bạn bè thưở ấy đâu rồi? Còn đâu những buổi tung tăng chân sáo đến trường; còn đâu chiếc áo dài trắng thướt tha với cái nón lá dịu dàng trên đường phố cũ; còn đâu những người bạn thân thương cùng nhau lội bộ đến trường mỗi sáng, mỗi chiều ; còn đâu những người bạn hồn nhiên, vô tư hòa cùng nhau tiếng cười trẻ trung, thơ dại, chia nhau những nỗi buồn vu vơ của tuổi mới lớn, những chiều lội mưa ướt hết áo quần trên con đường Cô Giang cũ. Đâu rồi những lần nô đùa nghịch ngợm trên sân trường yêu dấu; đâu rồi những giây phút chưa hề từ biệt đã ray rứt vội vã chia xa. Kẻ ứa nước mắt luyến lưu, người nuốt niềm đau quay quắt? Tất cả đã không còn khi thời gian chạy với tốc độ qúa nhanh khi tuổi của ta ngày càng lớn.
Cuộc sống hiện tại có trăm nghìn lí do để ta có thể quên sạch kí ức nhưng mà sao lại khó quên thế nhỉ? Chắc hẳn các bạn và ta chưa một lần quên quán bánh bèo sau lưng Trường Nam tiểu học với những chồng chén cao ngất ngưỡng; nhớ li chè bắp ngọt lịm đầu lưỡi góc ngã tư Cô Giang - Nguyễn Hoàng; nhớ li nước mía mát lạnh thơm mùi mật ở góc ngã ba đường Ba Đình; nhớ rạp xi-nê Kinh Đô với phim “Đức Phật thích Ca” mà ta nói dối mẹ cha đi học thêm để xem cho bằng được... Ôi, sao có nhiều thứ để nhớ quá!Tất cả kỉ niệm cũng giống như một thứ hành lí mà ta buộc phải mang theo trong suốt chặng đường dài rộng của cuộc đời mình. Năm tháng dài thêm ra, hành trang kỉ niệm càng ngày càng nặng nề.
Hôm nay, chân ta vẫn đang bước tới mà lòng như đếm ngược; bước tới quãng đường đời còn lại sau nhiều năm tháng miệt mài sống và làm việc để rồi tâm trí thì lại quay về quá khứ. Bởi ở đó có ngôi trường Nữ tiểu học mà ta đã có năm năm học tập, vui chơi cùng bạn bè của một thời trẻ thơ vụng dại; có ngôi trường Trung Học Bồ Đề với bảy năm dài ngồi mòn ghế nhà trường, những trò nghịch ngợm, tinh ranh của tuổi mới lớn ; có những người bạn thân quen cùng đi học, cùng chơi đùa, cùng xi-nê, cùng những thổn thức, ước mơ của một thời con gái...Ta tưởng như thời gian sẽ làm lành nỗi nhớ nhưng có ngờ đâu nỗi nhớ cứ đongđầy!
Ngày hôm qua đã lặng lẽ ở lại sau những bước chân của mình. Bụi thời gian làm xóa đi những kỉ niệm. Nhưng ngày hôm qua vẫn còn đó, vẫn còn những dấu chân mà ta đã bước qua. Ngày hôm qua đau khổ, hạnh phúc đều là những ngày đáng nhớ của chúng ta. Xin được có những ngày hôm qua để nhớ về, để chân bước tới mà lòng như đếm ngược!
Không ai dám hứa bất cứ điều gì chắc chắn nhưng nỗi nhớ trong ta dù không hứa vẫn cứ mãi ăm ắp như nước sông mùa lũ. Nỗi nhớ quá khứ là món quà tặng thiêng liêng dành cho hiện tại. Bởi thời gian và cuộc sống không thể nào làm phai mờ kí ức, xóa nhòa kỉ niệm. Không thể và không bao giờ quên sức mạnh của tình thân, của những mối quan hệ bền chặt với bạn bè xưa cũng như nay, với kỉ niệm mà ta đã lỡ dốc cả trái tim mình vào đấy!
Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc trong đêm, đếm thời gian trôi đi, trôi đi mãi mà không hẹn một lần trở lại. Tiếng giọt mưa vẫn đều đều réo rắt trên mái giếng trời, những giọt mưa khó thể nào thấm sâu vào lòng đất mà cứ lưng chừng giữa trời đêm xoáy mạnh vào chỗ sâu thẳm của trái tim ta, chạm vào kí ức như muốn khép lại mà cứ mãi rung lên đón nhận những ngọt ngào của hoài niệm để tìm lại chính mình của những ngày xưa cũ...của hương xưa ngan ngát vị nhớ thương.
Bây giờ đây nhìn cái gì cũng thấy mới chỉ có kỉ niệm là cũ thôi! Nếu có thể trở về quá khứ dù chỉ vài giây phút thôi, cũng đủ đầy!

Phan Thu Bảy - Tháng 12/ 2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét