Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015
ĐỘC THOẠI SÔNG HÀN
Trăng có niềm riêng qua lạnh sông
Thờ ơ chiếc bóng rụng nao lòng
Cúi soi dòng nước trôi vô tận
Chẳng biết mình hay bóng rỗng không
TẢN MẠN CUỐI HÈ
Sợi tóc vướng vào anh
Ngày thường khi hóa sóng
Chiều thường khi rất vắng
Cuối mùa hoa đỏ đất
Khói sương pha tóc sầu
Phố nhỏ cuộc tình không
Đi về một cõi phố
Cõi lòng giờ nơi đâu
Dương Đăng Lợi
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét