Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

KÝ ỨC TRƯỜNG XƯA

             Bồ Đề- ngôi trường thân yêu của tôi nằm trên đường Quang Trung. Có hàng cây kiền kiền cao to, lá xanh thẫm. Hàng cây này đã chứng kiến bao niềm vui nỗi buồn của tôi và các bạn trong những tháng ngày học dưới mái trường Bồ Đề.
Trường tôi do đại đức Thích Minh Tuấn làm hiệu trưởng. Thầy là một hiệu trưởng nghiêm khắc, khuôn khổ nhưng giàu tình cảm, chúng tôi vô cùng yêu quý kính trọng thầy.
Dạo đó nữ sinh Bồ Đề cũng như các trường Trung học ở Đà Nẵng đi học mặc áo dài trắng, chúng tôi đi học về thường đi bộ dưới bóng mát của hàng cây kiền kiền, tâm sự chuyện trò rôm rả, vui vẻ. Các bạn nam học trường Kỹ thuật trêu chúng tôi là "Bò Đẻ" và chúng tôi chọc lại là "Ruồi Xanh"...
Ngày xưa đi học tôi rụt rè, nhút nhát. Mỗi lần ra chơi, tôi thường ngồi trong lớp với bạn MaiHằng, Nguyễn Thị Vy và những người bạn thân thiết của chúng tôi. Chúng tôi cũng lôi ra từ hộc bàn những thứ đặc sản của học trò như me, ổi, cốc, xoài chấm muối ớt. Cứ như vậy, giờ ra chơi là nhóm tôi tha hồ nhậu đến hết giờ luôn. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, chúng tôi cũng nằm trong quy luật đó, những trò nghịch ngợm như viết giấy dán lên lưng áo bạn, cột tà áo dài, đặc biệt dành để thư dưới hộc bàn cho xuất sau…Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi chơi thật hăng say mà học cũng thật chăm chỉ, luôn thi đua giúp đỡ nhau học thật tốt.
     Lên lớp 8, tôi thường cúp cua đi chơi, có lần bị xe đụng phải vào bệnh viện khiến gia đình tôi một phen hú vía..Năm lớp 9 cô Ngân Hà một giáo viên tôi yêu thương nhất đã chuyển công tác, cả lớp buồn khóc chia tay cô. Tôi xúc động hát tặng cô bài “ Một người đi”(em tiển cô lên đường , chiều hôm nay sao buồn quá….)
     Năm lớp 12 thầy Cát VănUẩn dạy Anh văn,thầy rất đẹp trai và rất nghiêm khắc ; thầy thường gọi tôi lên kiểm tra bài, tôi rất sợ. Chính năm đó kinh tế gia đình tôi sa sút, tôi rất ngại khi xin tiền ba đóng học phí. Tôi chán không muốn đi học nữa, ngồi trong lớp nhìn qua cửa sổ, tôi thì thầm:”Kiền kiền ơi, ta buồn lắm, kinh tế gia đình khó khăn, ta không muốn làm gánh nặng cho ba; ta phải nghỉ học nửa chừng thôì buồn quá, tiếc quá. Kiền kiền ơi! Làm sao đây”. Nước mắt tôi ứa ra. Tôi suy nghĩ hoài và mất ngủ. Cuối cùng quyết định xin ba nghỉ học. Bạn bè rất tiếc cho tôi, cứ đến khuyên răn an ủi, động viên tôi đi học nhưng tôi đã quyết. Tôi từ giả mái trường với những kỉ niệm của một thời đi học thơ mộng.
              Đất nước hoà bình 2 miền Nam Bắc . Tôi học Sư phạm 1 năm . Ra trường tôi được về trường An Hải Bắc và 5 năm sau tôi được về dạy trường Nguyễn Huệ  chính là ngôi trường Bồ Đề thân yêu của tôi ngày nào. Đến năm 1989 trường cấp I. II Nguyễn Huệ tách riêng 2 cấp, tôi chuyển về trường Hoàng Văn Thụ rồi về Lê Lai. Công việc giảng dạy bận rộn, soạn bài, dự giờ, đồ dùng dạy học, chủ nhiệm lớp, phụ đạo bồi dưỡng học sinh …cuốn hút tôi nhiều lúc cơn mưa rào ập đến, một bài hát, một cơn gió thoảng lá vàng xào xạc, tôi lại nhớ quay quắt trờng lớp học ngày xưa thầy cô , bạn bè tràn ngập kỉ niệm. Tôi thầm nghĩ:”Nếu có ước muốn trong cuộc đời này xin có ước muốn cho thời gian trở lại”
                 Cuối cùng tôi thầm cầu mong thầy cô kính yêuvà các bạn của tôi tràn ngập niềm vui hạnh phúc,manh khoẻ, an vui, thành đạt trong cuộc sống.
                                         Hồ Thị Mỹ Lý
                                     Niên khoá 64-72

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét