Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

ĐÀ LẠT MỘNG…MƠ

           Thế là mong ước đến Đà Lạt của tôi sau nhiều năm đã trở thành hiện thực. Nói thế nào nhỉ, một chuyến đi mà dự định đến thật bất chợt. Sau một hành trình gần 8 tiếng đồng hồ từ Sài Gòn trên chiếc xe giường nằm rung lắc vì mặt đường nhấp nhô lồi lõm khi đang mở rộng . Đến Đà Lạt gần 9 giờ tối, tôi váng vất ngật ngừ ngã mình trên giường trong một khách sạn nhỏ ở trung tâm thành phố. Một giọng hát tôi nghe mơ hồ đâu đây lại đưa tôi chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng “ Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ, hoàng hôn tím Đà Lạt sương phủ mờ, từng đôi đi trên phố vắng, bước chân em giữa không gian hoàng hôn thua màn đêm...”.
           Ngắm Đà Lạt ở một góc nhỏ trên tầng cao của khách sạn, tôi cảm thấy Đà Lạt bình yên một cách lạ thường, có lẽ tôi cảm nhận được sự trong lành hay một cái gì đó rất là thiên nhiên ở đây, đặc biệt ở đâu cũng có hoa, hoa trên các con đường, hoa xung quanh nhà, dọc hàng rào các nhà hàng, càng không thể nào quên cái se se lạnh mỗi sáng sớm làn sương mờ ảo còn buông nhẹ lãng đãng trên ngọn đồi từ xa.
      Còn nhớ hè 69, sau khi thi tú tài bán, tôi đi chơi theo một người bạn nhà có xe tải chở hàng vào Đà Lạt. Tôi biết Đà Lạt từ dạo ấy, thành phố mộng mơ đối với cậu học trò mới lớn. Sau đó cũng có nhiều dịp trở lại nhưng lần nào cũng ngất ngây với vẻ đẹp hoang sơ, những hoa lan dại ven đường ngập mùi hương dẫn dụ những bước chân lãng tử tìm về. Bây giờ lần này quay lại, Dalat không còn là Dalat của ngày lần đầu đặt chân đến, tôi không còn cái cảm giác mê mẫn như ngày nào.Hình như những gì thuộc về quá khứ dường như bao giờ cũng đẹp hơn, đẹp hơn rất nhiều, và tôi, hình như tôi thuộc típ người hoài cổ, hoài cổ một cách hơi thái quá.
          Thành phố vẫn trong vòng xoáy của sự phát triển, dù nhanh, dù chậm. Ngày xưa người Đà Lạt còn vất vả, thành phố còn nhiều những ngôi nhà bằng gỗ thông. Tôi yêu những căn nhà ấy, những căn nhà bạc thếch màu sơn, những căn nhà còn thơm mùi nhựa thông, vì những căn nhà ấy tạo cho tôi một cảm giác gần gũi với rừng.
 Giờ cuộc sống khá lên người ta đã tháo bỏ những căn nhà gỗ ấy và xây cho mình những ngôi nhà kiên cố, đẹp đẻ hơn. Tôi vẫn biết trong những ngôi nhà mới nầy người ta không còn phải sợ những cơn gió lạnh mùa đông luồn qua khe gỗ, người ta không còn lo lắng chống đỡ những cơn gió giật ầm ầm trong mùa mưa bão muốn bay cả mái nhà. Trong những căn nhà ấy giờ đây là sự bình yên, sự no ấm. Không hiểu sao khi nghĩ về sự bình yên ấy tôi lại liên tưởng đến một sự cân bằng không bền, như một hòn bi, chỉ cần đụng đến là lăn. Có thể tôi sai, nhưng tôi vẫn thích những căn nhà gỗ ấy.
         Đà Nẵng của tôi cũng vậy, cũng là Đà…cũng là một thành phố năng động đang phát triển nhưng cũng đã lấy mất trong tôi những mộng mơ, hình ảnh đẹp. Những hàng cây kiền kiền phủ bóng mát cho những lứa học sinh Bồ Đề những lúc tan trường. Những làng chài thơ mộng trông thô đậm nhìn từ Sông Hàn trong những buổi trốn học lang thang nhưng đó vẫn là chuỗi 


kỷ niệm của tuổi học trò. Tôi lại lan man khi ở Đà Lạt nầy lại liên tưởng về Đà Nẵng, lại nhớ đến quán cà phê nhỏ nhất trong những quán cà phê của một người bạn nhưng lại tải đầy tình bạn đồng môn ngày nào, một người bạn thân thương đang trải qua một cơn bạo bịnh vừa kịp thăm hỏi trước khi rời thành phố. Tôi là vậy đó cũng lan man, bất chợt, hoài niệm và cảm xúc nhiều khi bắt gặp những hình ảnh liên tưởng đồng điệu.
      Đà Lạt thành phố hoa, ai từng nghe đến cái tên Đà Lạt đều biết điều đó .Dã quỳ cũng là một loài hoa đã đi vào thơ vào nhạc và hoài niệm của bao kẻ ở người đi. Người Đà Lạt gọi hoa bằng cái tên ngắn gọn, hoa quỳ. Ngày xưa hoa quỳ len vào từng góc phố, hình như đường nào cũng có những giậu hoa quỳ, vàng rực cả mùa đông. Giờ những hàng giậu hoa đã được thay bằng những hàng rào sắt, những con đường nhựa mới tráng lại với nhà cửa sát nhau và những loài hoa quý phái hơn đã tranh mất chỗ của quỳ, quỳ lui dần về ngoại ô, ven những cánh rừng, ven những vườn rau.
      Còn nhiều điều muốn nói nhưng tôi chợt nhớ ra rằng bất cứ một sự so sánh nào cũng là khập khiễng, và sự so sánh giữa quá khứ và hiện tại, giữa hoài niệm và những điều đang diễn ra trước mắt mình lại càng khập khiễng. Cuộc sống là dòng chảy và không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông... Thế nhưng hình như đâu đó vẫn có chỗ cho nuối tiếc... Nếu bạn chưa đến Dalat lần nào bạn hãy thử đến một lần, vì nếu bạn thích sự thay đổi, vài năm sau bạn quay lại bạn sẽ thú vị khi thấy Đà Lạt thay đổi, còn nếu bạn là người hay hoài niệm bạn sẽ có những hình ảnh của ngày hôm nay, thời gian sẽ đánh bóng những hoài niệm ấy, như những giọt nhựa thông, thời gian đã biến những giọt nhựa thông thành những viên hổ phách đẹp đến lạ kỳ.



                                                                                         LAI
NGO

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét