TA
ĐI BẰNG NHỊP ĐIỆU..
Viết Dũng đi Quy
Nhơn,dự đám giỗ ngài Võ Tánh, do tộc Võ tổ chức hằng năm tại Bình Định. Đi mà
lòng vẫn bịn rịn, gởi lại 100K, gọi là giải khát cho quý vị …ca,nhạc sĩ.
Dũng đi, có Lê Thanh lớp Pháp từ Sài Gòn về. Có người đi, kẻ về cho những người
ở đây nhẩm đếm túc số cho ngày hội liên khóa, mừng một ngày Bồ Đề tròn 50 tuổi.
Nhớ cô bạn Diệu Hà ở xa ,hẹn nhau ở Đà Nẵng trong một ngày tháng 6.Gần cuối
tháng 6 rồi, Hà ơi!
World Cup 2014, có kèo trên, kèo dưới; có đội thắng, đội thua, nhưng ngày
hội văn nghệ liên khóa 2014, tròn 50 năm ngôi trường của người Bồ đề chắc chắn
thắng lợi. Nói theo ngôn ngữ bóng đá, không có cửa để huề hoặc thua. Chỉ một
cửa thắng mà thôi. Thắng ai? Thì thắng với mình!
Thắng trong một nỗi niềm.Trường đâu còn để ghé vào thăm ! Có đưa con đến trường
Nguyễn Huệ cũng ngẩn ngẩn, ngơ ngơ. Cảnh đấy người đây luống đoạn trường.. Đoạn
trường là đứt ruột. Ôi! Trường xưa giờ ở nơi nao?
Chúng tôi đến điểm hội ngộ. Là một quán café trên đường Xô viết Nghệ Tĩnh. Trời
nhiều mây và có chút nắng la đà trên những con đường Đà Nẵng, một chiều chủ
nhật này. Chúng tôi đến trên những nẻo đường. Một lõm của thành phố cũ mà chúng
tôi đang sống. Xa hơn nữa, cũng là phố thị .Thành phố lớn dần và chúng tôi thì
đã già hơn.
dượt chương trình ngày hôm qua, thứ Bảy. Hội người cao tuổi Đà Nẵng sẽ không hết ngỡ ngàng và nhất định sẽ viết bài cổ vũ cũng như nhân điển hình tiên tiến, khi thấy đông đảo các vị bô lão Bồ Đề xưa cùng đến tham gia tổng dượt. Họ gồm đủ các niên khóa, từ khóa đầu tiên ngày lập trường cho đến khóa út ít 75 của chúng tôi. Chỉ là tập thôi mà sân để xe kín mít người là người. Có những khuôn mặt thật xưa, của lớp trên, mà mình cứ tưởng sẽ không còn có dịp gặp lại nhau. Họ đến,người dượt thì thượng lâu, người rỗi thì ngồi với nhau nói chuyện về ngày chủ nhật 22 tháng 6. Người đầu bạc rủ rỉ với những người đầu lốm đốm bạc.
Những lớp lang của chương trình được ráp nối hoàn tất. Những vị bô lão thở
phào. Đọng lại trong hồn là những tiếng hát mãi xanh, có thể thi thố trên
TV đài Đà Nẵng, chủ yếu là của những người Bồ Đề trên 60 tuổi. Tuổi ,mà có
trong các bậc tiền bối này, lên chức Cố. Lão niên Ngô Lai ôm chiếc guitar, bập
bùng những âm giai, trông rất là nghệ sĩ. Nhạc sỹ Anh Khoa trong chiếc áo hoa
cùng cây đàn, lắc lư mái tóc dài theo nhịp điệu rất..digan lão. Ừ thì chúng ta
đang “đi bằng nhịp điệu. Một hai ba bốn năm…”,nhưng kh i”sông cạn đá mòn”,ta đã
gặp nhau.
Hôm nay, các bậc lão niên, các bằng hữu;t ất cả đi bằng nhịp điệu :sáu, bảy,
tám, chín, mười đến đây. Đông và rất đông .Có lẽ vượt qua con số 150
người, như ngày hôm qua chị Bê Hoa chốt lại. Chưa bao giờ người Bồ Đề lại tụ
với nhau nhiều như hôm nay.Trên 150 người. Có một nhóm Bồ Đề lớp dưới, tức ra
trường sau năm 75, như Kim Liên, Hoa, Mạnh, Tú, Thu, Hà...cùng về dự. Thực sự
là một ngày hội. Chương trình văn nghệ thật đông, vui như trong tâm tưởng mong
chờ của những người tổ chức.
Thầy Đặng Tuyên,thầy Võ Khắc Giai, thầy Huy cũng lần lượt tới, cùng với nụ cười
trong tiếng reo mừng của đám học trò cũ. Ngày xưa Thầy, Cô tổ chức lể, hội ở
trường, học sinh khép nép vui cười. 50 năm sau, học trò tổ chức lễ kỷ niệm, cả
thầy lẫn trò bùi ngùi nhìn nhau. Có những nhịp điệu không giống nhau trong dòng
đời bất tuyệt, tụ lại ở đêm hội này.. Nhưng có một điều mà chúng ta biết: Sông
đã cạn và đá cũng đã mòn.
Quán café - không còn chỗ trống. Người Bồ Đề nghe và cùng rủ nhau đến. Số người
tham dự đã tăng vượt. Có người dẫn thêm bạn đời tham gia. Có người thêm bạn
ngoài trường đến. Một con số ấn tượng trong lòng mọi người, vì từ trước
đến nay, những liên lớp họp riêng chứ không là liên khóa cùng chung tay như lần
này.Khéo là đêm nay, đêm chủ nhật.
Bục được trang hoàng thành sân khấu. Một sân khấu giản đơn, chỉ là tâm phông Bồ
Đề, như lòng của người Bồ Đề giản đơn, hướng về một đêm văn nghệ 50 năm ngày
thành lập trường xưa, như mọi người đã từng mong đợi.
MC của chương trình gồm Tấn Thành, Thu Bảy, Ngọc Khánh -khóa 75 - và chị Lựu
khóa 74. Sau ca khúc mở màn đầy ấn tượng “Bồ Đề hành khúc” của thầy Phạm thế
Mỹ, anh Ngô Lai đã thay mặt cho liên khóa Bồ Đề chúc mừng quan khách cùng thân
hữu đến dự trong đêm nay và nói về trường cũ, để có một đêm văn nghệ
tưởng nhớ. Chỉ là những lời ngắn gọn, nhưng chúng tôi hình dung lại một sân
trường Bồ Đề với hơn ngàn học sinh đang đứng chào cờ vào một ngày thứ hai dầu
tuần, cách đây trên 40 năm. Phù hiệu có bánh xe luân hồi hình như cũng đang
quay, trong một niềm nhớ bềnh bồng. Thầy Đặng Tuyên cũng đã có lời đáp từ . Anh
Tất Long thay mặt học trò xưa,kính tặng Thầy những bó hoa nghĩa tình
Trong tiếng nói,tiếng cười; chúng tôi hỏi tôi đang nhớ ai? Nhớ bác cai trường
đã bắc qua năm tháng bằng những trái cóc, ổi, ly đá me, xiro nhiều màu sắc. Nhớ
những chú điệu, chú tiểu với chỏm tóc phiền não vắt ngang trán trên sân trường.
Nhớ thầy Hòe Giám thị với cây roi làm cảnh. Nhớ Thầy Viên Minh nhai trầu, đang
già cỗi trong ngôi chùa bên vách núi Hải Vân. Là những hồn muôn năm cũ trong
quá khứ. Bác cai trường , Thầy Hòe đã không còn nữa và những chú tiểu có thể đã
hoàn tục hoặc có thể thành một một vị chân tu đức trọng, khi cầu thời gian đã
băng qua một cõi không gian. Còn nhiều người nữa trong Bồ Đề xưa, hôm nay đã
không có mặt..Những nhịp điệu âm thanh đã lạc..
May mắn là chúng ta vẫn còn Thầy Minh Tuấn, nguyên hiệu trưởng của trường xưa ở
thiền viện Bồ Đề. Một biểu tượng còn sót lại qua 40 năm dâu bể. Sức khỏe thầy
yếu nhiều nhưng chúng tôi nghĩ, còn Thầy là còn chút Bồ Đề trong tim mỗi người.
Trên
bục sân khấu tiếng hát, tiếng đàn vẫn vang vọng. Tiếng hát của người ngoài Bồ
Đề như Kim Hường, phu nhân anh Hoành Trung , phu nhân anh Hoàng, bạn anh
Khoa..Tiếng hát tốp ca Bồ Đề rồi đơn ca như Lựu, Anh Lai, Tấn Thành, Anh
Dũng,Thúy Hương, Khánh, Lân và nhiều bạn cùng một thuở dới mái trường. Trên hai
mươi tiết mục, có lẽ không đủ cho ngần ấy người tham dự và nhiều người muốn
tham gia. Một sự phấn khích dịu dàng với tiếng hò reo..theo tiếng nhạc và tiếng
đàn của anh Khoa, lão digan. Ở bên dưới là những ánh mắt tìm nhau. “Yêu thương
lẫn nhau, học sinh Bồ Đề !. Gắn bó với nhau, học sinh Bồ Đề !”. Có lẽ sự đời
không hoàn toàn như lời bài hát, nhưng khi cái ngã đi về với chữ không, thì
những người học trò cũ Bồ Đề đã làm được một điều cần phải làm. Làm sống lại
một thời đã qua , làm mới một trang sử bè bạn khi người ta đã và đang già.
Hoa học trò rồi Mong đợi ngậm ngùi ..và chấm dứt
bằng L’amour c’est pour rien đã đi vào lòng người,dù bằng những giọng hát không
chuyên .
Đêm xuống thật đầy, Đà Nẵng đi về cuối hạ tuần tháng sáu. Trong mỗi cái
tôi của chúng ta, có cảm tưởng là chung một nhịp điệu,trong một khoảnh khắc nhỏ
của cuộc đời. Nhịp điệu khẽ rung trong từng mỗi tâm thế…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét