Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

BẠN ƠI!

Bạn bảo rằng; những ngày qua.
Đã có lần đối diện với ngọn đèn không hắt bóng.
Và bây giờ.
Trong một không gian mà, không có mây trời lồng lộng.
Chỉ có tiếng rung thật khẽ của những thiết bị y khoa.
Hòa cùng với một nỗi cô đơn đã hoài thai từ trăm năm trước.
Buồn ơi!

Tôi ngồi đây và mong rằng. Ước rằng:
Bạn đang mang giày và diện thật đẹp, khuôn mặt thật tươi.
Vẫy tay chào cô điều dưỡng xinh xinh bé bỏng.
Và nói rằng cuộc đời này đáng sống.
Bác đến, chỉ điều chỉnh trong người mầm bệnh mỏng manh.
Bạn ơi! Hãy nhìn quanh đây.
Những cánh Phượng mùa hạ cùng những mầm xanh.
Ẩn dấu bên dưới đó là những đôi mắt đang hướng về bạn.
Mong mỏi điều tốt lành…

Tôi cứ nói với mình.
Đâu có phải là một lần qua sông Dịch.
Để bồn chồn ngóng đò đêm chờ sáng.
Chỉ là một kiếp nạn nhỏ trong cuộc sống vô thường.
Vầng dương vẫn sáng lạn ngoài kia!
Bạn hãy nhìn và nhìn kìa!
Con đường Quang Trung và ngôi trường thân thương.
Đang có những nụ cười cùng bạn bè,gởi niềm yêu thuơng về bạn.
Những bàn tay chụm lại hình chữ V, biểu tượng chiến thắng.

Sẻ chia…
Sẽ không có gì đâu! Xin bạn hãy tin vào cuộc sống.
Mai này bạn khỏe, chúng mình sẽ đi uống café.
Đấu hót tưng bừng, cho tụi mình tự nhiên bay bổng
Về khung trời hoa mộng ngày xưa.
Sẽ chẳng có gì đâu,
Chỉ là chuyện nắng mưa
Để chẳng nặng lòng…

Đêm nay và đêm mai,
Dưới ngọn đèn cùng bóng tôi mênh mông.
Tôi lạy giữa thinh không.
Nam mô Dược sư lưu ly Quang Vương Phật.

Hoa Trần



.



1 nhận xét:

  1. Rồi đây cõi ta bà xin gửi lại
    Một vầng trăng tỏa sáng góc vườn khuya
    Một vầng dương ngày mùa hè rực nắng
    Hoa cỏ hương thầm dưới bước chân đi
    Chào tạm biệt ! một lần và mãi mãi
    Tuổi học trò ấm lạnh những buồn vui

    Trả lờiXóa