Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

. THÁNG GIÊNG HỘI NGỘ


Tháng giêng âm lịch - Những ngày đầu Xuân, người ta vẫn thường bảo là thời gian rỗi rảnh. Bạn bè tìm đến thăm nhau, tổ chức họp mặt, hay đi đánh cờ, chơi bài, ...
Tháng giêng với tôi là những ngày còn bé, lon ton đi theo cha xem cha chơi đánh cờ oai, bài cartes trong xóm, có khi ông còn chở tôi qua tận bên Bao Vinh để rồi ông chơi cờ với mấy người bà con. Còn tôi thì ông cho ngồi chơi xơi bánh mứt hay làm "chầu rìa sư"
Tháng giêng với tôi, tuổi về hưu, thuộc dạng "hư trí" thì năm nào cũng vậy, các em CHS Bồ Đề Đà Nẵng lại mời họp mặt. Được gặp lại các em HS một thời mình từng ngồi giảng bài triết thuộc các môn Tâm lý học, Luận lý học, Đạo đức học. Tuổi đời các em cũng kém tuổi tôi trên dưới 5, 6 năm. Ngày nay, sau bốn mươi mấy năm gặp lại, thầy trò đều đã suýt soát ngang nhau, người nào tóc cũng đã hai màu, nếu như các em không nhuộm. Gặp lại các em, bắt tay nhau, tia nhìn gặp gỡ, tự nhiên thoáng một chút bùi ngùi. Trong thâm tâm, tôi vẫn thầm nghĩ, các em HS cũng như tôi đều cảm nhận: "Thời gian kinh khủng quá!".
Tuy nhiên gặp lại nhau tôi vẫn nghĩ: Đó vẫn là một mảng đời sống cốt lỏi của chúng ta. Chúng ta ôn lại một quảng thời gian. Những hoài niệm, những kỷ niệm sống động một thời và mãi mãi ... Chúng ta giữ gìn nó, sống với nó như một phần đời đáng quý, để thấy rằng cuộc đời vẫn có một cái gì đó rất dễ thương.
Năm nay đặc biệt, có lớp CHS Bồ Đề Đà Nẵng niên khóa 65-72 mời tôi họp mặt lớp. Lớp này, khi vừa rời khỏi mái trường Bồ Đề yêu dấu vào năm 1972 cũng có nghĩa là khi đó, tôi vừa ra trường và chưa dạy tại trường Bồ Đề. Thế nhưng các em CHS vẫn tìm đến nhà tôi và bảo rằng, thầy phải đến cho kỳ được. Chiều hôm qua, ngày mồng mười tháng giêng âm lịch, tôi đang tham dự với các em CHS Bồ Đề NK 68-75 nửa chừng thì cùng mấy đồng nghiệp GS khác đứng dậy xin cáo lỗi để qua tham dự với các CHS niên khóa 65-72 một chút.
Điều bất ngờ và gây cho tôi phút giây cảm động là tôi gặp lại anh Trần Văn Giai, một CGS dạy Bồ Đề những niên khóa trước khi mà tôi vẫn còn đang học cấp 3 hay đại học ngoài Huế. Anh Trần Văn Giai là bạn của anh Nguyễn Lương Hiền, anh ruột của tôi. Tại sao tôi lại quan tâm dến anh Giai? vì anh Giai cũng như một số người bạn của anh Hiền tôi ngày xưa khi còn học trung học Nguyễn Du Huế đều là những học sinh xuất sắc và là những người bạn thường hay về chơi nhà tôi nhất. Ngày đó ngôi nhà tôi ở xóm Chợ Dinh thường đông đúc bạn anh Hiền về tập trung chuyện trò, học hỏi lẫn nhau về các bài học ở trường. Do đó những người bạn của anh Hiền tôi đều quen và biết tên, xem họ như anh tôi. Một số các bạn của anh Hiền bây giờ tôi vẫn còn nhớ luôn tên họ, chỗ ở tại Huế: Anh Lê Văn Sâm nhà ở sau chùa Áo vàng, anh Vũ Văn Điểm ở đường Võ Tánh đối diện trường trung học Gia Hội, anh Trần Văn Giai ờ đối diện trường tiểu học Gia Hội ở Đò Cồn, anh Trần Thông nhà ở gần nhà tôi, anh Dương Phú Yên ở tuốt gần tận xóm trong của đường Bạch Đằng. Rồi anh Phan Thập Toàn, anh Hồ Đắc Duệ, ...
Ôi! ngày ấy nhà tôi sao đông và vui thế. Những người bạn của anh Hiền tôi, các anh đều học hành đàng hoàng, rất giỏi và nhất là viết chữ lại giống nhau nữa. Tôi nhớ ngày ấy các anh có phong trào viết chữ bằng cây viết Serrent major, một loại viết bằng ngòi viết như viết lá tre, mỗi lần viết phải chấm mực. Mực ở đây là mực các anh mua bột về hòa trong một cái bình nhỏ. Mỗi lần viết là phải chấm. Các anh viết và giữ gìn vở rất công phu. Bài ở trường, các anh viết nháp, xong đem về mới bắt đầu viết vô vở, nắn nót từng chữ, rất đẹp, sạch sẽ, công phu lắm. có vậy thầy Nguyễn Dình Chung dạy toán khi nào chấm vở anh hiền cũng cho điểm 10/10 và đi từng bàn cho HS xem!
Một trong những người bạn mà ngày ấy anh Hiền vẫn quý mến là anh Trần Văn Giai. Thế nhưng sau này khi tốt nghiệp Tú tài 2 hạng Bình, anh Giai lại đi thi vào sư phạm Quy Nhơn và học cho đến khi ra trường đi dạy cấp 1, một thời gian dài anh mới chuyển đổi lên dạy cấp 2. Và nơi anh dạy lại là trường Phan Châu Trinh, gặp anh Hiền tại đó.
Dòng thời gian trôi nổi, anh Giai chuyển trường, anh Hiền và anh Giai ít khi gặp nhau. Điều mà tôi vẫn thường nghe anh Hiền vẫn nói mỗi khi nhớ về anh Giai là "Giai học giỏi mà lại chỉ bằng lòng với nghề đi dạy cấp 2 thì cũng uổng!"
Và hôm qua, khi tôi đến bắt tay anh Trần Văn Giai, giới thiệu tôi với anh, anh Giai lại vẫn nhắc lại câu nói đó của anh Hiền.
Đúng là mỗi người mỗi số phận, mỗi người mỗi cảnh đời.
Anh Giai năm nay đã 80 tuổi. Nếu anh Hiền tôi còn sống thì cũng bằng tuổi như anh Giai. Nhưng anh tôi đã ra đi khi anh chỉ vừa 51 tuổi.
Tuổi còn quá trẻ!
TUAN NGUYEN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét