Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

.THẦY HIỆU TRƯỞNG.


Bạn bảo tôi viết về kỷ niệm tuổi học trò. Vâng,tôi sẽ kể cho bạn nghe một kỷ niệm mà suốt đời tôi không bao giờ quên được. Năm ấy , tụi mình đang học lớp Đệ Ngũ (lớp 8 bây giờ). Một hôm vào giờ Tóan Hình học, Thầy Hà Xuân Kỳ ốm không đến dạy được và Thầy Hiệu Trưởng sẽ dạy thế. Cả lớp lo lắng nét mặt ai cũng căng thẳng vì Thầy Hiệu Trưởng nổi tiếng rất khó tính và rất nghiêm. Nhưng rồi cái chuyện đến ..cũng phải đến. Thầy bước vào khi cả lớp đứng dậy chào. Thầy mỉm cười, hỏi có ai vắng mặt ngày hôm nay không ? Lớp trưởng đáp " Dạ một Bạn" , rồi Thầy nói các anh chị để tay lên bàn Thầy dò bài cũ. Thầy bảo đọc định lý Thales, một bạn..rồi 2 bạn..không trả lời được, tôi rất dốt toán nhưng định lý này thì tôi thuộc vì chị tôi vừa bắt học lúc tối. Nên khi Thầy bảo


"Ai biết giơ tay" tôi mạnh dạn giơ tay và đứng lên đọc vanh vách định lý này (Bây giờ thì quên hết rồi). Thầy khen giỏi và lấy ra một cây kẹo " thưởng cho Trò", nhận được quà bất ngờ tôi quá đổi vui mừng. Với giọng Huế dịu dàng, ôn tồn, nhỏ nhẹ, Thầy đưa chúng tôi đến bài học mới. Kết thúc hai giờ học lúc nào không hay. Cái vẻ nghiêm nghị hằng ngày của Thầy tôi chẳng còn thấy nữa mà chỉ thấy một người Thầy khả kính và thân ái. Không dễ gì có được một cây kẹo do Thầy Hiệu trưởng tặng, tôi giữ trong cặp về nhà khoe ba mẹ cùng anh chị em....Và như cả một tuần gặp ai tôi cũng khoe, tôi thương và quý vô cùng, hằng ngày đem ra ngắm nghía rồi lại cất vào, đến khi thấy kẹo chảy nước tôi lấy giấy nilon gói lại cất vào tủ vì sợ dính vào sách vở. Ngày ngày trôi qua, đến một buổi chiều vừa về đến nhà , tôi thấy em gái út của tôi đang bỏ cái kẹo vào miệng nhai một cách ngon lành. Giận em vô cùng nhưng vì thương em làm tôi không nói được lời nào mà nước mắt tự tuôn trào. Mấy ngày sau vẫn còn buồn vì mất đi cái mình quý nhất. Kỷ niệm ấy theo tôi mãi đến bây giờ. Gần năm mươi năm qua rồi, mà tôi vẫn còn nhớ rõ ràng giờ học sáng hôm ấy. Tôi gặp lại Thầy sau hai mươi năm xa cách, thấy tôi Thầy kêu tên liền, lúc ấy Thầy còn mạnh khỏe và cốt cách lắm. Bây giờ mỗi tháng đến chùa nhìn Thầy ngồi trên chiếc xe lăn, đôi mắt Thầy vẫn còn tinh anh, nụ cười vẫn hiền hậu như ngày nào nhưng Thầy đã già yếu lắm rồi. Tôi đã có 9 cháu nội, ngoại bảo sao Thầy không già. Nhìn thấy các chú bế Thầy lên xe mà lòng tôi thắt lại, thương Thầy lắm mà chẳng giúp gì được cho Thầy. Sinh, Lão, Bệnh Tử ...
Thầy ơi ! Thầy Thích Minh Tuấn của Chúng con ! . 
Đà nẵng, 20h ngày 19 tháng 3 năm 2014. . 
LÊ THỊ SONG NK 64-70

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét