* chùm thơ Dương Đăng Lợi
NGƯỜI CON GÁI BÁN VÉ ĐÒ NGANG
Mắt em đốt cháy được đời anh
Chiều qua sông nắng vàng rất chậm
Em đằm thắm để lòng ai hiu quạnh
Màu thời gian se lạnh nước sông Hàn
Em vẫn ngồi bán vé suốt bao năm
Bao cuộc chia ly bao lần sum họp
Những chiếc vé nối hai bờ xanh ngắt
Chiếc vé nào em nối với bờ anh
ĐỘC THOẠI SÔNG HÀN
Trăng có niềm riêng qua lạnh sông
Thờ ơ chiếc bóng rụng nao lòng
Cúi soi dòng nước trôi vô tận
Chẳng biết mình hay bóng rỗng không
TẢN MẠN CUỐI HÈ
Sợi tóc vướng vào anh
Ngày thường khi hóa sóng
Chiều thường khi rất vắng
Phố nhỏ cuộc tình không
Đi về một cõi phố
Cõi lòng giờ nơi đâu
Cuối mùa hoa đỏ đất
Khói sương pha tóc sầu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét