Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015


 Ngày 22/6 kỷ niệm 51 năm ngày thành lập trường.
Với tôi là  40 năm rời xa mái trường giờ đã không còn tên nữa nhưng trong ký ức vẫn bộn bề kỷ niệm.
 Tôi chỉ vào học trường BĐ hai năm cuối cấp PTTH, lớp 11 và 12A1
Lớp có ba dãy bàn, dãy tôi ngồi bên cửa sổ hướng ra đường Quang Trung phủ rợp bóng cây . Tuổi mười tám đôi mươi tâm hồn trong trắng, hay buồn vu vơ . Cái tuổi mộng mơ với bao ước vọng . Lớp tôi không biết sao khi vào học được sắp xếp nữ ngồi những bàn đầu, nam ngồi những bàn sau. Dãy ngoài cùng gần cửa ra vào là những bạn cao to : Bạn Thanh Vân (có biệt danh Bà mẹ VN), bạn Lựu, bạn Cam…  dãy giữa là những bạn có vẻ chân chất : Thanh Uyển nhỏ như chim sâu, bạn Thịnh, bạn Nhi, bạn Lương, bạn Thạch, Bạn Hồng , bạn Kính, Ngọc Thúy yêu màu tím tâm hồn ướt rượt như mưa …và cuối cùng là dãy bàn có tôi, gồm bạn Bảy, bạn N. Hường, bạn Mỹ Hoa (đã mất), bạn Thân, bạn Thanh Nhàn, bạn Thủy (Biệt danh H2O, hay Thủy noir ) bạn Thu Thủy, bạn Thanh tóc vàng….Lớp trưởng là anh Nguyễn Đệ và các bạn nam Dương Đăng Lợi, Lê Quý Trân, Nguyễn văn Xuân ( đã mất) Võ Viết Dũng, Nguyễn Ngọc Khánh, Nguyễn Phúc Bửu Cát, Nguyễn Phi Hùng...đặc biệt nhớ anh chàng làm thơ ăn mặc rất khác mọi người, áo sơ mi bỏ thùng, giày đen mũi hơi hếch , tóc lúc nào cũng bóng mượt . Sách vở thường đút sau lưng anh Vũ Thành Lân ( hiện ở nước ngoài)….Tôi chỉ nhớ tên một số bạn còn lại rất nhiều bạn mà trí nhớ mù mờ không sao nhớ nổi…
Thầy dạy toán Vĩnh Linh (đã mất), thầy rất nghiêm và hoạt động cách mạng, tôi nhớ có lần thầy gọi một bạn nữ lên bảng làm toán. Bạn không giải được còn đứng cười thầy nói một câu tôi nhớ mãi đến chừ: “Em nên về trang điểm tâm hồn em hơn là trang điểm khuôn mặt em.” Thầy Nguyễn Lương Hiền dạy triết, thầy bị hỏng một mắt thường đeo kính đen nên nhìn rất sợ, có một lần trong giờ học của thầy không hiểu có chuyện chi bàn của tôi cứ cười hoài . Tôi và Thủy H2O bị đuổi ra khỏi lớp và ăn hai con không to tổ bố. Thủy khóc nức nở còn tôi vẫn không thể nín được cơn cười. Thầy Nguyễn Phúc (đã mất) dạy sử , thầy Cát văn Uẩn (đã mất) thầy rất nghiêm ít khi cười, Thầy rất chi đẹp trai, mái tóc nâu bồng bềnh, dáng đi nhanh nhẹn luôn ngước nhìn lên. Thói quen cứ vào lớp là đóng cửa , luôn đúng giờ cả khi vào lớp và hết giờ học . Thầy luyện từ vựng rất kỹ, hay có bài thi nhanh nên chi chừ vốn từ vựng tôi có được là hai năm học thầy. Kỷ niệm với thầy một lần trong giờ học tôi tìm ô mai dưới hộc bàn, tìm không thấy nên cúi đầu xuống nhìn bị thầy đôi viên phấn trúng ngay trán, hết hồn cũng may thầy chỉ phạt nhẹ lên lau bảng. Duy nhất có cô Thanh Xuân dạy Vạn vật môn mà tôi rất thích học. Dáng cô cao, mảnh mặc áo dài rất đẹp nhưng cô rất khó tính, cho điểm cực mắc. Không dễ gì lấy được 15-18 điểm của cô. Cuốn vở 200 trang viết toàn mực tím môn của cô tôi luôn nắn nót chữ thật đẹp và cuốn sổ lớn sưu tầm cây, hoa cỏ ép khô ghi ngày tháng ép, tên cây, nơi hái. Ngày đó cuối giờ học tôi với Thu thủy thường lang thang hái trộm cây, hoa những nơi mô thường trồng ….
Thầy Thích Minh Tuấn, hiệu trưởng vẫn thường xoa đầu tôi những buổi trưa ở lại ngồi trong lớp ăn cơm trong lon gigô bới theo, thầy hay gọi tôi : con bé bạch kim. Thực ra tóc tôi trắng rất nhiều, hai phần ba là trắng còn lại là nâu vàng nên thầy gọi như rứa. 
Hai năm học không nhiều mà sao cứ thân thương, yêu quý . Cây hoa hoàng hậu bên khung cửa cho tôi biết bao vầng thơ tình vụng dại:
 “ Cùng nhau chung học một trường
Để lòng con bé vấn vương tơ hồng
Để lòng anh cũng trông mong
Mình trùng giờ học song song đường về”
“ Em đi tiếng guốc khua vang nhẹ
Xao xuyến trong tôi mấy nhịp lòng
Ngang trường em đứng trao thư tím
Để nhớ thương về đôi mắt trong”.

Và đại lộ Quang Trung rợp bóng cây những hôm trời trở gió lá bay ngập đầy. Nhà xa mỗi lần đi học phải qua phà, chuyến phà ngày hai buổi đưa tôi đi về, dòng sông Hàn xanh thẳm chở đầy ước mơ , sau nầy mình sẽ học y để làm bác sỹ, dù ba tôi muốn tôi theo ngành giáo dục . Cuộc đời không như mơ, và chẳng ai toại nguyện . Sau 1975 mọi thứ thay đổi , bạn bè tỏa đi muôn ngã đường. Mấy mươi năm sau khi con cái trưởng thành, cuộc sống ổn định chúng tôi mới tìm về cùng nhau trong những lần họp lớp.
Thầy cô, bạn bè một số đã mất, số đi làm phương xa, hay ở nước ngoài chưa tìm ra thông tin để  liên lạc, tôi nhớ bạn Thanh Nhàn học môn Pháp văn rất vững, bạn ngồi bên tôi những giờ kiểm tra tôi luôn nhờ bạn chỉ giúp và bạn là người lên xe hoa sớm nhất trong số bạn ngồi cùng bàn, bây giờ bạn sinh sống ở đâu không biết. Mong có ngày liên lạc được với bạn. Chừ ngôi trường chúng tôi học không còn tên nữa, thầy cô bạn bè người còn người mất. Con đường Quang Trung hàng cây xưa rợp bóng mát có thời được đặt tên “Con đường thì thầm” qua những cơn bão đã trơ bóng nắng không còn thơ mộng như xưa. Tất cả còn lại là những kỷ niệm ngọt ngào trong ký ức. Cuộc mưu sinh mấy mươi năm trong công sở hay lam lũ ngoài đời chẳng để lại kỷ niệm sâu sắc nào mà sao những thầy cô bạn bè ngày ấy chỉ có hai năm thôi mà tình thân lưu luyến mãi. Giờ đây dưới mái hiên 63 Lê Hồng Phong nơi bạn tôi bán bánh mì, cà phê mỗi sáng lại là nơi thân thương các anh chị em liên niên khóa lớp trên, lớp giữa, lớp dưới cùng nhau tụ họp góp tiếng cười để vui tuổi hoàng hôn. Tình cảm như một gia đình nhỏ. Những tấm lòng xẻ chia. Bạn Hoa Trần từ thành phố HCM về
lại quê nhà chưa biết sinh sống ra sao. Hiểu hoàn cảnh khó khăn của bạn, anh HL người ít nói nhất đã thầm lặng đi các con phố tìm cho bạn một chỗ, và bạn Lành có tấm lòng rộng mở hay giúp đỡ bạn bè đã cho Hoa chỗ bán này. Anh Trần Hữu Hoàng ở nước ngoài, một lần về thăm quê cũng đã giúp cho Hoa cái dù che mưa nắng, cái quạt cho chút gió những trưa hè nóng bức cùng các anh chị khác giúp mỗi người chút để có chỗ cho chúng tôi đến đây san sẻ yêu thương tình bè bạn, có người đến hoặc muộn, hoặc sớm luôn thổi kèn, cà phê dù ở nhà đã dùng rồi, có người không bao giờ ăn uống chi, chỉ đến để góp mặt cho đông vui. Dù bạn đến thế nào cũng là niềm vui, hạnh phúc, là chút tình với nhau.
Lòng TỐT và chữ TÂM được đặt hàng đầu cho những lần gặp nhau, có đôi khi hiểu lầm, thoáng giận hờn nhưng rồi chỉ cần cái nắm tay, nụ cười là quên hết. Còn gì nữa đâu hơn nửa đời người, tóc trên đầu ngã màu sương, mắt phải đeo kính mới đọc ra chữ nên ai cũng ngộ ra sống từ bi, hỷ xả , biết buông xả để tình thân BỒ ĐỀ luôn gắn bó bền lâu.
“Bạn bè, bạn và tôi... bạn đưa tới một người bạn nữa... và rồi có ba người... chúng ta bắt đầu nhóm... vòng bạn bè của chúng ta... và như vòng tròn đó... không có điểm bắt đầu hay kết thúc.”
Mong chúng ta sẽ luôn như thế trong vòng tròn tình bạn . Vòng tròn ngày càng rộng và chúng ta hãy giữ những gì đáng giữ và quên đi những gì đáng quên.

                              PHAN VIỆT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét